Chúng tôi về rồi sẽ rời đi, mỗi đứa một nơi, một việc, cuộc bươn chải lại bắt đầu. Ngôi nhà của ba mẹ sẽ yên ắng trở lại.
Ngày còn ở Việt Nam, chị cứ băn khoăn suốt về tuổi già của mình. Không chồng, không con, rồi hưu trí, mình sẽ ở với ai?
Chị Hằng Ni từng muốn rèn giũa con dâu thành phiên bản như mình.
Rồi thì mình má thui thủi làm bạn với chiếc ti vi, rồi thì má phải đợi thêm gần 360 ngày nữa mới lại được bận rộn với cháu con...
Ông Tam bị tật nguyền từ nhỏ, phải “bước đi” bằng 2 tay. Nghèo khó và bệnh tật bủa vây gia đình ông, nhưng các thành viên vẫn nỗ lực hết sức.
Ngôi nhà và khu vườn xưa vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tôi, vẹn nguyên cả những buổi trưa trên nhành cao vắt vẻo, phóng tầm mắt ra xa...
Không chỉ nhu cầu được ăn ngon mà còn hàm ý gia đình quây quần, tụ họp quanh bàn ăn, chuyện trò...
Cầm cuốn sổ hộ khẩu trên tay, cha tôi cười tươi, nụ cười hồn hậu, nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng đã mang trên vai một thời gian dài.
Nếu coi vạn vật là món quà, thì phụ nữ hay đàn ông hay tất cả hoa thơm trái ngọt đều là món quà của tạo hóa.
Năm 2024, gia đình tôi sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới, bận rộn hơn, nhưng ý nghĩa hơn.
Bên cạnh những kế hoạch làm từ thiện, vợ chồng U70 hăm hở với những chuyến đi bằng xe máy đến những vùng đất trước nay chưa từng qua.
Phiên bản mới của nhà tôi là có 1 em bé chạy lon ton trong nhà, vợ chồng vui vẻ, tươi cười trò chuyện sau ngày dài mệt nhoài.
Ngay trước thềm năm 2024, chị Khanh đã chính thức bước ra khỏi vùng an toàn, bảo bọc của gia đình khi mở tiệm nail và gội đầu dưỡng sinh.
Tôi gói ghém từng món quà mang về cho gia đình. Thế nhưng chưa hết mùng, má đã đem quà ra chia hết cho con cháu và hàng xóm.
200.000 đồng tiền lì xì của con anh Tân rất quý. Tiền đó đánh đổi bằng chặng đường vấp ngã tơi bời của con, nước mắt sầu khổ của mẹ cha.
Cây nêu được dựng ở sân nhà suốt mấy ngày tết. Mỗi lần có gió lại phát ra âm thanh lanh canh rộn ràng. Mùng 7 tết, nội hạ cây nêu xuống.
Tôi nướng khô, rồi bày thêm dĩa dưa cải. 2 đứa vừa ăn vừa rúc rích khoe áo mới, tiền lì xì. Chỉ vậy thôi đã thấy tết dường như trọn vẹn.
Mùa xuân này, họ xa Sài Gòn, nhưng lại sum vầy bên cạnh người thân yêu. "Mùa bình thường, mùa vui nay đã về"...
Thèm cơm nhà, cơm mẹ nấu là nhu cầu của cả người lớn lẫn trẻ em trong nhịp sống bận rộn.
Hồi má tôi còn khỏe, sáng mùng Một tết nào bà cũng cùng tôi đi bộ ra biển. Má luôn nhắc đi nhắc lại, bình an, sức khỏe là trên hết.
Ba má tôi dâng trà mời nội, chúc nội mạnh khỏe sống lâu. Nội lục túi áo, lấy ra gói tiền cuộn trong chiếc mùi xoa cũ, lì xì cho cả nhà.
Chúng tôi ra vẻ bận bịu lắm, nhà cửa rộn ràng lắm để giấu đi nỗi buồn vắng con, để con yên tâm về ăn tết quê chồng.
Còn 2 tuần nữa mới tết là má đã liên tục réo hỏi khi nào về để phụ dọn nhà.
28 tết, khi bàn thờ bắt đầu được bày biện ở cửa sông, cũng là lúc tôi hiểu lại một năm nữa tôi ăn tết vắng ba.