Tuổi thơ tôi gắn bó với những ngày theo đuôi trâu lặn lội khắp ruộng đồng, biền bãi.
Không có ánh đèn LED lấp lánh, không có bánh nhân vi cá, yến sào nhưng lạ thay, Trung thu thời nghèo khó ấy lại sáng lung linh theo cách riêng.
Dạo quanh phố xá đầy những gian hàng bày bán bánh trung thu, đèn lồng, đầu lân… tôi chợt nhớ những mùa Trung thu xưa nơi xóm nhỏ ven sông năm nào.
Hiếm khi thấy anh trai tổ chức sinh nhật cho em gái. Càng hiếm hơn khi anh trai đã ngoài 80 còn em gái chưa chồng năm nay cũng đã 77 tuổi.
Từ một người mẹ hiền từ, bà trở nên đa nghi và khó tính đến cực đoan. Trong những cơn loạn thần, bà nói các con âm mưu chiếm đoạt căn nhà
Hạnh phúc là lúc ta biết mỉm cười với những điều còn, chấp nhận buông tay những điều đã cũ.
Nhiều lúc, tôi ước mình nhỏ lại để có thể tìm về những mùa ong làm mật, tìm về dư vị ngọt ngào của tuổi thơ.
Ký ức, tình yêu thương của ông bà, cha mẹ và gia đình nhỏ của tôi hiện giờ là động lực để tôi ngày đêm gắn bó với chiếc áo công chức.
Lượt yêu thích, theo dõi trang Bếp Hát khá hạn chế, chỉ quanh quẩn vài trăm người. Tuy nhiên, nội dung bình luận trong mỗi bài lại rất xôm.
Tôi luôn trung thành với một thức uống mà tụi bạn bình chọn là đệ nhất quê mùa: chanh muối.
Nồi lẩu có hình dáng giống cù lao với ống khói nhô lên giữa nồi. Đó là chỗ để mấy hòn than hồng rực giữ nhiệt cho nồi lẩu luôn ấm nóng.
Món ăn trong những ngày khốn khó, khi mâm cơm không có gì ngoài chén nước tương trộn với ít tóp mỡ béo giòn.
Nơi lò gạch cũ ấy có chiếc bánh trung thu làm từ đất sét không bao giờ hư hao qua bao mùa trăng tỏ.
Món bánh ấy tự bao giờ đã trở thành sợi dây vô hình kết nối tình thân trong gia đình tôi mỗi độ thu về.
Mẹ thương em trai, mặc định rằng con mình sẽ lép vế trước vợ, bị vợ “lấn lướt”, nhưng mẹ lại sợ con gái thua thiệt với bên chồng.
Trong tâm thức mỗi người, chiếc thúng chai đơn sơ chính là biểu tượng riêng của làng chài Cửa Bé quê tôi.
Tiếng gọi vang khắp xóm mỗi buổi chiều khi tôi còn nhỏ, giờ nghe lại trong ký ức, thấy lòng mình nao nao.
Với một đứa trẻ, câu nói tưởng chừng đơn giản của người lớn cũng có thể là một nỗi đau, nỗi ám ảnh từng ngày.
Những cuốn sách ngày cũ đã nhuốm màu thời gian nhưng tri thức cùng tình cảm đọng lại vẫn còn mãi.
Chúng tôi tự hỏi sao trong thế giới tự nhiên lại có nhiều loài chuồn chuồn đẹp đến thế.
Thỉnh thoảng dọn dẹp kệ tủ, tôi lại thấy cây bút ấy được ba cất cẩn thận trong hộp nhựa. Tự dưng những hình ảnh tuổi thơ lại ùa về.
Phụ huynh đơn thân đi qua kỳ nghỉ bằng những sắp xếp tỉ mỉ ít ai nhìn thấy.
Vài bữa nữa tụi nhỏ về, bà Tám buồn nhưng cũng mừng vì thấy các cháu mình đang dần khôn lớn.
Mẹ tôi khi ấy là cô thanh niên xung phong tuổi 17, cùng các bạn cũng độ tuổi đôi mươi làm công việc mở đường.
Quốc khánh không chỉ là cờ đỏ, buổi diễu binh. Đó còn là ngày người ta trở về, gấp lại bộn bề để đi qua cánh cửa thân quen nhất đời mình.