Anh giấu gia đình, giấu tất cả mọi người, cắt liên lạc hoàn toàn và không gặp em nữa.
Từ lúc vợ chồng không ngủ chung, em thấy tình cảm cũng nguội lạnh đi, em có chuyện gì muốn tâm sự với chồng cũng khó.
Sau vài năm hầu như không ngó ngàng gì đến con gái, cách đây không lâu, con dâu tôi chợt quay lại và đòi mang cháu nội tôi đi.
Hạnh phúc, đó mới là ánh sao lấp lánh trên con đường đời của mỗi người đàn bà, chứ không phải những tính từ bạn giành giật được.
Có phải chồng em hết thương vợ con, nên anh mới mặc kệ mọi chuyện trong nhà, không còn phụ giúp vợ như ngày xưa nữa?
Mãi đến năm nay, 32 tuổi, em mới tìm thấy người em yêu thương, quý trọng và cũng yêu thương quý trọng em. Vậy mà cha mẹ em lại cấm cản.
Hôn nhân đáng ra là đồng thuận, sẻ chia chứ không phải dùng lý lẽ để áp đảo người khác...
Vợ chồng đã U70 mà chúng tôi phải nai lưng nuôi cả con gái ly hôn chồng lẫn con trai ly thân vợ, thêm đứa cháu ngoại...
Hành trình đời người gần như đã đến đích, thì ông bà lại sinh ra… không chịu được nhau.
Mẹ hay trách móc, la mắng em chuyện cư xử với chồng cũ, chuyện không nhận nuôi con, chuyện bị chồng bỏ…
Nếu sang đó rồi vợ chồng chia tay thì em biết phải làm sao? Thà em ở lại đây, em vẫn có khả năng tìm việc làm, sống độc lập.
Có lúc tôi nghĩ hay là mình khuyên con ly hôn, đem hai đứa cháu về ở bên ngoại cho yên ổn. Ít ra cũng cứu được hai đứa trẻ.