PNO - Muốn con mạnh mẽ, cha mẹ có nhiều cách, hoàn toàn không phải cách bỏ rơi, dù con đã đi lấy chồng.
| Chia sẻ bài viết: |
Nguyen Oanh 18-07-2025 14:40:54
Con gái tôi từ nhỏ xíu đã kể với tôi tats cả mọi chuyện từ học tập trường lớp, yêu đương, giờ là những chuyện thu nhập, chuyện của 2 vc, của bố mẹ chồng với con. Và tôi luôn công bằng để đồng cảm hay uốn nắn nếu con có những sai lệch trong đối xử với bên chồng.. Đồng hành cùng con như vậy tôi thấy hạnh phúc vì đc con tin tưởng. Là bạn của con. Luôn yên tâm vì biết rằng con có chuyện gì xảy ra mẹ sẽ biết và có thể giúp con nếu cần.
Makisan 17-07-2025 14:27:18
Thật may là mẹ tôi không phát ngôn như vậy, chứ không thì tôi có thể đã nghĩ quẩn rồi. Cái bà mẹ đó có thật lòng thương con không vậy? Hay chỉ đẻ và nuôi theo bản năng?
Con gái vốn yếu đuối cả về thể chất và tinh thần hơn con trai, nhất là thời điểm sinh nở. Lúc đó thằng chồng (vốn dĩ là người dưng không máu mủ, thực tế nó vậy) mà trở mặt, rồi mẹ cũng bảo là đừng làm phiền mẹ thì ai cứu con gái. Đợi nó trầm cảm, nghĩ quẩn rồi tự sát rồi mới hối hận à? Tôi ghét kiểu bố mẹ coi sĩ diện hơn an nguy của con gái mình.
Có những lúc bàn chân thấy mỏi mệt, mình cứ dừng lại ngắm một bông hoa, ta nhận ra mọi khó khăn, phiền não đến mấy rồi sẽ qua đi.
Họ không cần ra nước ngoài hay mất công lặn biển, tốn tiền thuê thợ chụp mà chỉ cần dựa vào “phép màu” của AI (trí tuệ nhân tạo).
Hôm nay, trong một ngày tâm trạng không vui, tôi đã dừng lại, hỏi mua chậu cúc như mua cả niềm vui, tinh thần lạc quan của anh bán hoa nghèo.
Chị luôn có nỗi mặc cảm khi ai đó hỏi “chồng làm việc gì?”. Nỗi mặc cảm ấy lớn dần theo thời gian...
Phải chăng bao năm nay tôi đã trang trí cho cuộc hôn nhân của mình trong tâm thế làm cho có, cho xong?
Có những em bé đến với cha mẹ đầy bất ngờ nhưng lại trở thành sợi dây gắn kết gia đình thêm bền chặt.
Nhìn con trầm trồ thán phục, tôi nhớ về mùa Giáng sinh thơ ấu của mình, cũng từng tự hào về ba với ánh mắt lấp lánh như vậy.
Cái lạnh làm tôi nhớ về những đêm Noel xưa, khi cả nhà quây quần bên nhau thật ấm áp như có một ngọn lửa nhỏ trong lòng.
Mùa lễ tết năm nay, một số gia đình chọn cách trang trí nhà cửa bằng vật liệu sẵn có, ưu tiên chất liệu bền vững, thân thiện môi trường.
Thời bây giờ, chạy khắp Sài Gòn cũng khó kiếm ra một quầy bán thiệp viết tay.
Có bao giờ chúng ta chậm lại một chút để nhìn sâu vào đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ, tâm trí lo âu vì bài vở của những đứa trẻ?
Nghiện thông tin độc hại, content rác, bạn gái đâm buồn chán, căng thẳng, dễ cáu gắt và yêu mất vui. Thải độc mạng xã hội bằng cách nào?
Có những khoản nợ không chỉ nằm trong sổ sách mà mắc kẹt ở cổ họng người đi đòi.
Nhiều bậc cha mẹ thiếu đi những phút giây trò chuyện, vui chơi cùng con - điều tưởng chừng giản dị nhưng ngày càng trở nên xa xỉ.
Nhiều phụ nữ có học thức, có công việc, có ước mơ đã rời bỏ tất cả để ở nhà với niềm tin đó là cách họ yêu thương.
Chữ hiếu là cái ôm nhẹ khi ba mỏi mệt, ly nước ấm mang cho mẹ lúc đêm khuya hay ánh mắt luôn dõi theo mỗi lần cùng ba đến bệnh viện...
Niềm vui của trẻ con làng chài chỉ gói gọn trong những món đồ đơn giản do biển cả hào phóng ban tặng, không cầu kỳ, chẳng xa hoa.
Nhìn con háo hức chọn chỗ ngồi, mắt mở to dõi theo từng động tác khó của các nghệ sĩ xiếc trên sân khấu, tôi như gặp lại chính mình.