Chiếc bánh xoài mang cả tình thương và nỗi nhớ, giản dị nhưng đầy yêu thương.
Con đường trở thành cô giáo dường như đã được viết sẵn từ những buổi chiều chị ngồi dưới hiên nhà cặm cụi dạy tôi từng nét chữ đầu đời.
Tôi vào ChatGPT hỏi AI: “Có ai từng ăn tuyết tủ lạnh không?”. Đây rồi, AI cho tôi câu trả lời.
Mùa đông, đồng làng vốn quạnh hiu, vắng vẻ bỗng chốc trở nên sinh động, tươi mới bởi làn sóng trắng là đàn vịt chạy đồng…
Cứ vào mùa cuối năm, cuộc sống của những “con nghiện” mua sắm lại không bình yên.
Gia đình thân cận và mạng xã hội là những nguồn gây áp lực chính với người mẹ bởi sự kỳ vọng và can thiệp từ những người gần gũi nhất.
“Sài Gòn phim dịch và lồng tiếng Fafilm Việt Nam phát hành, bộ phim…” - hễ nghe câu hiệu này, bao ký ức tuổi thơ tôi lại ùa về.
Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu vẫn khao khát một bóng tùng che chở. Khi chẳng có cây cao để nương tựa, họ buộc phải tự che mưa nắng cho mình.
Chúng tôi từng nói với nhau và với các con rằng: “Bữa tối là bữa ăn cho gia đình, phải cùng nhau ăn cơm”.
Trong ký ức tôi, lò nổ cốm của ông Tư bên kia sông luôn là điểm hẹn hấp dẫn, nhất là vào mùa cuối năm.
Hoa giấy với người dân miền biển là biểu tượng của sức sống bền bỉ, vươn mình.
Vụ án chủ nhà 3 lần đầu độc người giúp việc bằng thạch tín đang gây xôn xao dư luận. Giúp việc nhà trở thành nghề rất nguy hiểm.
Doanh nhân Huỳnh Thanh Vạn đã trò chuyện không phải về những thành công anh chinh phục mà là cách anh nâng niu và gìn giữ gia đình.
Nếu một ngày, thành phố chúng tôi đang sống đối mặt với bão, lũ, lụt, liệu chúng tôi sẽ đối mặt thế nào?
Bao đời nay, khúc ruột miền Trung vẫn chưa thôi gánh chịu nhọc nhằn bão lũ.
Việc xây dựng một gia đình hỗn hợp - nơi có sự hiện diện của con riêng, con chung - là một hành trình đầy thử thách nhưng vô cùng ý nghĩa.
Máy chơi điện tử cầm tay là món đồ chơi gắn mác hàng hiệu, thời thượng hồi ấy...
Thế hệ học trò “ca ba” năm nào đã ở tuổi 50. Mỗi lần nhớ lại những buổi học lưng chừng giữa 2 buổi sáng - chiều, lòng tôi vẫn xốn xang.
Có những món ăn độc đáo mà dù chỉ được ăn một lần trong đời cũng khiến mình khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.
Giấc mơ đến trên những tấm lưới thật đẹp. Mơ cho những chuyến ra khơi bội thu. Mơ những ngày rong chơi thỏa thích cứ kéo dài mãi.
Giữa những hối hả, cốm như người bạn thầm lặng nhắc tôi sống chậm lại để cảm nhận và lắng nghe sự dịu dàng của mùa thu.
Không ai trách ai nhưng vẫn nhớ và mong lại được nhiều bữa cơm gia đình, ngồi vào mâm xếp chén đũa mời ba má ăn cơm.
Nhờ kết nối từ công nghệ, chúng tôi có thêm điểm tựa lớn lao về mặt tinh thần.
Cái cảm giác ăn đến chán ngán, hãi hùng món khoai xéo ấy bây giờ lại khiến người ta thèm thuồng bởi nó đã trở thành thứ đặc sản trong ký ức.
Tự nhiên mắt tôi hoe đỏ, thấy thương những bờ vai đã trĩu nặng vẫn ráng gánh gồng cả đại gia đình, như ba tôi hay chú Mười, chú Tám.