Thế hệ học trò “ca ba” năm nào đã ở tuổi 50. Mỗi lần nhớ lại những buổi học lưng chừng giữa 2 buổi sáng - chiều, lòng tôi vẫn xốn xang.
Giữa những hối hả, cốm như người bạn thầm lặng nhắc tôi sống chậm lại để cảm nhận và lắng nghe sự dịu dàng của mùa thu.
Không ai trách ai nhưng vẫn nhớ và mong lại được nhiều bữa cơm gia đình, ngồi vào mâm xếp chén đũa mời ba má ăn cơm.
Nhờ kết nối từ công nghệ, chúng tôi có thêm điểm tựa lớn lao về mặt tinh thần.
Cái cảm giác ăn đến chán ngán, hãi hùng món khoai xéo ấy bây giờ lại khiến người ta thèm thuồng bởi nó đã trở thành thứ đặc sản trong ký ức.
Tự nhiên mắt tôi hoe đỏ, thấy thương những bờ vai đã trĩu nặng vẫn ráng gánh gồng cả đại gia đình, như ba tôi hay chú Mười, chú Tám.
Vẫn biết vận động, đổi thay là quy luật đời sống nhưng không tìm lại được phong vị lô tô ngày nhỏ kể cũng buồn.
Tuổi già đang dần cướp đi của cô người mẹ tinh anh, tháo vát. Lan nghĩ hay là “cách chức” bếp trưởng, quản gia của mẹ.
Có lẽ ai cũng từng có một mùa mưa của riêng mình, nơi ta cất giữ những xúc cảm không nói thành lời.
“Hồi xưa nuôi cả bầy con không thấy mệt, giờ có 3 đứa cháu mà tui với ổng quay cuồng cả ngày. Con nít bây giờ khó dạy hơn xưa”.
Tài sản cho tuổi 40 của tôi hôm nay chính là những giá trị tinh thần được thừa hưởng từ bố mẹ...
Từ những bức ảnh ảo, nhiều bạn trẻ đã tìm lại được hơi ấm gia đình, lưu giữ hình bóng người thân đã khuất và xoa dịu phần nào nỗi nhớ.
Với kinh nghiệm của một người mẹ chồng, tôi rút ra nguyên nhân khiến hình ảnh mẹ chồng trong mắt nàng dâu luôn xấu xí.
Hãy ngồi uống ngụm trà, mời nhau miếng bánh, nói chuyện cùng nhau, nhắc nhở về những người anh em ở xa, nhớ thương ông bà cha mẹ.
Lồng đèn công nghiệp chưa bao giờ đọng trong ký ức tôi. Nỗi nhớ niềm thương chỉ quay về với lồng đèn bằng giấy, bên bạn bè tóc còn vương mùi bùn.
Trong gia đình, biết tiêu hợp lý, biết mua sắm thông minh chính là bí quyết giữ đồng tiền ở lại lâu hơn và biến tiết kiệm thành một niềm vui chung.
Tuổi thơ tôi gắn bó với những ngày theo đuôi trâu lặn lội khắp ruộng đồng, biền bãi.
Không có ánh đèn LED lấp lánh, không có bánh nhân vi cá, yến sào nhưng lạ thay, Trung thu thời nghèo khó ấy lại sáng lung linh theo cách riêng.
Dạo quanh phố xá đầy những gian hàng bày bán bánh trung thu, đèn lồng, đầu lân… tôi chợt nhớ những mùa Trung thu xưa nơi xóm nhỏ ven sông năm nào.
Hiếm khi thấy anh trai tổ chức sinh nhật cho em gái. Càng hiếm hơn khi anh trai đã ngoài 80 còn em gái chưa chồng năm nay cũng đã 77 tuổi.
Từ một người mẹ hiền từ, bà trở nên đa nghi và khó tính đến cực đoan. Trong những cơn loạn thần, bà nói các con âm mưu chiếm đoạt căn nhà
Hạnh phúc là lúc ta biết mỉm cười với những điều còn, chấp nhận buông tay những điều đã cũ.
Nhiều lúc, tôi ước mình nhỏ lại để có thể tìm về những mùa ong làm mật, tìm về dư vị ngọt ngào của tuổi thơ.
Ký ức, tình yêu thương của ông bà, cha mẹ và gia đình nhỏ của tôi hiện giờ là động lực để tôi ngày đêm gắn bó với chiếc áo công chức.
Lượt yêu thích, theo dõi trang Bếp Hát khá hạn chế, chỉ quanh quẩn vài trăm người. Tuy nhiên, nội dung bình luận trong mỗi bài lại rất xôm.