Những cuốn sách ngày cũ đã nhuốm màu thời gian nhưng tri thức cùng tình cảm đọng lại vẫn còn mãi.
Chúng tôi tự hỏi sao trong thế giới tự nhiên lại có nhiều loài chuồn chuồn đẹp đến thế.
Thỉnh thoảng dọn dẹp kệ tủ, tôi lại thấy cây bút ấy được ba cất cẩn thận trong hộp nhựa. Tự dưng những hình ảnh tuổi thơ lại ùa về.
Phụ huynh đơn thân đi qua kỳ nghỉ bằng những sắp xếp tỉ mỉ ít ai nhìn thấy.
Vài bữa nữa tụi nhỏ về, bà Tám buồn nhưng cũng mừng vì thấy các cháu mình đang dần khôn lớn.
Mẹ tôi khi ấy là cô thanh niên xung phong tuổi 17, cùng các bạn cũng độ tuổi đôi mươi làm công việc mở đường.
Quốc khánh không chỉ là cờ đỏ, buổi diễu binh. Đó còn là ngày người ta trở về, gấp lại bộn bề để đi qua cánh cửa thân quen nhất đời mình.
Có khi tôi còn cố tình mở từng trang để hít hà mùi hương thân quen mà mình đã cất kỹ trong khoảng trời hoa niên.
Đọng lại lòng tôi là những kỷ niệm không thể quên. Trong thâm tâm, anh em tôi luôn xem ba là người thầy đã dạy chúng tôi cách yêu thương, chia sẻ.
Những căn nhà cheo leo nơi mé sông tiềm ẩn nguy cơ sạt lở bất cứ lúc nào. Bà con phải thức thâu đêm để canh con nước.
Mùi hạt mít hấp cơm chiều nay không chỉ là mùi của món ăn mà còn là mùi của ký ức, của tình thân, của những giá trị đẹp đẽ...
Nhà vẫn luôn có ba đợi tôi trở về sau bão giông. Chỉ là tôi càng lớn, đường về nhà càng xa.
Tôi vẫn nhớ hương vị của ếch kho mắm nêm, vẫn muốn được quay về căn nhà cũ mấy chục năm có má thong thả nấu những món ăn thời thơ ấu.
Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ được nếm lại hương vị chiếc bánh gai, bánh mật thấm đẫm tình quê ấy nữa…
Với tôi, mâm bánh nóng hổi ngoại làm trong những ngày mưa ròng vẫn luôn là món ngon nhất.
"Tôi cũng nóng tính, nhưng khi chồng hay mẹ chồng nổi giận, tôi hay chọn nhẫn nhịn. Bởi không ai hoàn hảo cả".
Một món canh không chỉ là hương vị ngọt ngào của đất quê mà còn mang theo bao kỷ niệm tháng ngày vô tình vùi lấp.
Mùa hè mang theo cái nắng như rót mật lên từng kẽ lá, cũng là mùa của những món quà quê dung dị, trong đó không thể không nhắc đến chắt chắt.
Mẹ chồng của Lan nhớ nhớ quên quên, chốc chốc lại đòi ăn nhưng con dâu đưa đồ ăn, bà lại vứt ngay xuống đất.
Ông trải chiếu dưới mái hiên. Những cuốn sách lần lượt được 2 ông cháu bày ra ngay ngắn, thẳng hàng...
Hũ sung mẹ muối qua bao năm vẫn vừa vị, đều đặn xuất hiện trong các bữa cơm của gia đình.
Những bữa cơm ấy được ông bà Út và các cậu nêm bằng tình thương và chan đầy niềm vui con trẻ nên luôn đặc biệt thơm ngon.
Đừng bao giờ coi trẻ em là phương án chữa lành, là cách để chứng minh với xã hội rằng mình “có một gia đình”.
Nhờ những đồng xu được cất giữ từ khi còn thơ bé, tôi có thể nuôi dưỡng và duy trì được niềm đam mê ấy đến tận hôm nay.
Bộ váy cưới đẹp đẽ nằm trong góc tủ luôn nhắc mẹ về một thanh xuân rực rỡ, trọn vẹn và đáng tự hào.