Người xưa nói “hiểu con không ai bằng cha mẹ” nhưng thời nay, cha mẹ bị con cái “lừa dối ngọt ngào” rất nhiều.
“Con của tui, sao mà nó đối xử ác với tui vậy? Nằm đêm, tui cứ giật mình nghĩ tới nguy cơ mất nhà, mà người lừa lại là con gái mình”.
Ngày tôi và chồng cũ quyết định ly hôn, khi thu dọn đồ đạc của anh, tôi bất giác nhìn tấm ảnh cưới treo giữa phòng ngủ. Làm gì với nó đây?
Tôi nhìn mẹ, nhìn bọn trẻ, rồi lại nhìn bức ảnh lớn ba đứng cạnh mẹ cười tươi treo ở phòng khách. Tôi len lén lau vội giọt nước mắt...
Đôi khi chỉ ước người ta đừng gắn hai chữ cao quý lên nghề giáo để vịn vào đó mà nói những lời không hay.
“Bọn trẻ chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời em. Em đã yêu chúng như chính tình yêu khi xưa cô đã dành cho chúng em”.
Ám ảnh việc bị chê bai ngoại hình, ca sĩ Phương Vy phải “làm bạn” với loại áo siết eo. Dĩ nhiên, điều này khiến cô rất khổ sở, mệt mỏi.
Dù đã… giải nghệ, chị Nguyệt vẫn luôn nhớ về những năm tháng đi dạy vất vả mà vui.
Sáng nào cụ cũng dậy sớm, vừa quét lá từ thềm sân nhà cũ ra ngoài đường, vừa gom những mảnh ký ức trước khi đông về.
Học thấu hiểu người khác, nhất là trẻ, có bao giờ là việc dễ dàng.
Kết quả của tháng Mười, dựa trên lượt like, share của bạn đọc nhiều nhất thuộc về tác phẩm: Năm tôi 23 tuổi (tác giả: Lê Thị Vân Trình - Quảng Trị).
Tôi có một kỷ vật vô cùng quý giá: cuốn album ảnh cưới của ba mẹ, chụp vào năm 1995.
Đàn ông hăm hở hò hẹn và hăm hở trao nhẫn cưới, nhưng không hiểu sao họ lại không mấy thành công trong việc nuôi dưỡng tình yêu trong hôn nhân.
Vậy là tôi đã có dịp trải nghiệm làm cô giáo của con mình. Thật là một kỷ niệm đáng nhớ.
Theo tôi, gia đình chỉ có 2 loại bi kịch phổ biến là: Không có tiền và không có tình thương.
Cố gắng trong 3 năm qua của tôi đã đạt kết quả. Đây là điều tôi muốn làm để đánh dấu bước ngoặc cuộc đời: tôi chuẩn bị làm mẹ
Lời đề nghị ly hôn anh thốt ra chóng vánh đến nỗi chị đau đớn, bất ngờ như bị ai đấm thụi một cái.
Sau hơn 10 năm kết hôn, gia đình chị đã cùng nhau trải qua hàng chục chuyến đi khắp 3 miền và tham gia rất nhiều cuộc thi chạy marathon.
Những bức ảnh chụp vào thời kỹ thuật số nên được lưu lại trên iCloud, thỉnh thoảng mở ra xem, lần nào tôi cũng cảm thấy xúc động khó tả.
Thằng Tám nằm nhà ôm máy tính chơi game đã mấy năm nay. Quanh làng không có nhà máy nào cần lao động, nhu cầu tuyển dụng gần như bằng 0.
Một ngày mới bắt đầu bằng những âm thanh lách cách của chén đũa, tiếng lèo xèo xào nấu làm cho căn bếp trở nên ấm cúng hơn.
Tôi biết, đây chỉ là những trang đầu tiên. Nhưng tôi tin, cuốn sách ấy sẽ luôn được viết tiếp với tràn đầy nhiệt huyết, đam mê và cống hiến.
"Bả ghen rất dữ. Bả không cho tui sáng đi tập thể dục, không cho ra đầu đường uống cà phê, chơi cờ tướng..."
Bức ảnh tôi luôn mang theo bên mình và thỉnh thoảng lại mang ra ngắm là ảnh chụp 6 anh em tôi, tính đến nay đã hơn 40 năm.
Mấy bác gái hay rỉ tai tôi: “Mẹ cháu keo lắm, lớn lên đừng có như mẹ, khổ đấy”