PNO - Tôi dạy người ta nhiều thứ, cả kỹ năng sống lẫn các giá trị, phát triển bản thân... Nhưng tôi không thể dạy nổi con mình. Rất nhiều lần, tôi khóc một mình trong khổ sở, bế tắc, chán nản.
Chia sẻ bài viết: |
Lê Nguyễn Kha 04-12-2024 06:13:55
Nếu trước đây, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, con cái không được trái lời cha mẹ, thì nay, con cái muốn gì thì cứ chìu theo nó. Nói như vậy, không nghĩa là ta nhắm mắt làm ngơ, mà bổn phận cha mẹ chúng ta lúc này như máy uốn. Một mặt vẫn phải nhắc nhở cháu làm điều nào tốt nên làm, đều nào xấu nên tránh (nhưng đừng nói nhay, tránh so sánh cháu với người khác..). Hành động cụ thể, cháu thích gì chìu đó ( đương nhiên trong giới hạn của ta) và ta cùng cháu hưởng thụ sở thích đó theo hướng tích cực. Ví dụ cháu có xu hướng nghiện game, thì ta hướng cháu vừa chơi vừa học, chọn game lành mạnh không bạo lực,.v.v. nói tóm lại, cha mẹ chúng ta chỉ như máy uốn, cháu thích thì chìu nhưng hướng các cháu vào sở thích tích cực.
Nguyễn Như Bình 02-12-2024 20:30:45
Sao mà giống mình vậy nè.
Phương huỳnh 02-12-2024 19:28:39
Tôi cũng đang trong tình trạng như bạn. Nhưng cũng chỉ biết nuốt vô trong. Nhiều lúc nghĩ cho con mình nghỉ học khi con chưa hết cấp III. Mình chỉ mong con học sao để tốt nghiệp rồi kiếm cái nghề gì làm sao mà khó thế không biết
Tran ngan 02-12-2024 16:18:07
Mình không dạy được thì để người khác dạy, người thầy cũng phải nhiều chiêu trò như bé vì "bụt chùa nhà không thiêng" mà
Lan Anh 01-12-2024 15:19:20
Đúng là khổ vì con
Mỗi ngày hiểu con thêm một chút, thấy vợ cởi mở hơn với bố mẹ mình, với bác sĩ Phạm Minh Hưng coi đó là khoản lời lớn nhất trong hôn nhân.
Kỳ nghỉ trôi nhanh, 2 con chị cũng đã kịp “bổ túc” xong lớp công nghệ thông tin sơ đẳng cho ông bà.
Thi thoảng tôi mơ mình được trở lại chuyến đi năm nào, được ngồi bên ngoại, được lặng im nghe từng hơi thở của dòng sông...
Ngoại hình là thứ dễ thấy nhất mà cha mẹ không giúp con chỉnh sửa, thì những bất ổn trong suy nghĩ, lối sống, liệu ta có thể nhìn ra?
Sức mạnh của tình yêu, ánh sáng của tinh thần lạc quan đã giúp cả nhà cùng nhau vượt sóng gió.
Đã mấy chục năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ về hành động vô tâm đem bỏ những thức quà quê của cha mẹ, tôi lại bật khóc vì hối hận.
Hè về, có những câu chuyện cười ra nước mắt của “khối nghỉ hưu” khi phải đối mặt “khối nghỉ hè”.
Hễ có việc gì, mẹ tôi chỉ cần “Anh ơi...”, việc sẽ được giải quyết.
Trà sen để tủ đông dùng được quanh năm, đến chừng hết thì một mùa sen nữa lại đến.
“Anh nói thiệt, anh rất thương Thanh, ý Thanh sao?” - câu tỏ tình bất ngờ giữa dòng kênh xanh đã khởi đầu cho một chuyện tình đẹp.
Gia đình gắn với bao bổn phận, trọng trách nhưng cũng là nơi an trú tâm hồn, tiếp thêm năng lượng cho nhau.
Thay đổi chính mình có hiệu quả thật kỳ diệu. Bỗng dưng chồng tôi cũng thay đổi.
Tìm thấy nhau nhờ tính năng thú vị của Zalo, 2 người xa lạ đã nên duyên vợ chồng.
Anh quen thuộc tính nết của cha, cha nhíu mày anh biết cha cần gì. Cha vì con cái cực khổ cả đời, anh thức nuôi cha mấy bữa có thấm gì
Không chỉ chọn Việt Nam như một sự trở về, Quan Bruce muốn nhìn nước Mỹ từ Việt Nam.
Với anh, là con, dù lớn cỡ nào vẫn cứ thích xà quần bên mẹ. Mẹ mãi là điều gì đó thật xúc động và chỉ nhìn mẹ thôi là thương.
Đi bắt cá như đi đánh trận, luôn trong tâm thế hơn thua, xem đứa nào bắt được nhiều hơn.
Phụ nữ tươi tắn tự nhiên là không cần ai nhìn ngắm vẫn tươi; không cần trình diễn cho ai xem, chỉ cần bản thân tự biết.