Muộn phiền cứ để gió mang đi…

12/09/2022 - 21:53

PNO - Mỗi lần giận cha, mẹ hay ra khỏi nhà để những lời nói không đâm vào lòng cha. Bà cũng đi dọc con đường làng để dịu đi những cảm xúc cuồn cuộn.

Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK

Những lúc về quê, tôi thích chậm rãi đi trên con đường làng quanh bờ sông và hít hà mùi hương của cỏ cây, của đất, của nước. Những mùi hương thơm tho, trong vắt và ngọt lành.

Biền sông quê tôi nở đầy hoa dại. Những bông hoa be bé, xinh xinh cứ xôn xao giữa đất trời. Sự yên ả của nơi này đọng trong tiếng vi vu của con ong vàng đang bay quanh một đóa xuyến chi để hút mật. Lũ bướm chập chờn trên vạt cỏ non, đôi ba con chuồn chuồn ớt đậu trên nhành lá nơi mép nước. Chỉ cần xích lại với cỏ cây cũng thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, an lành. 

Tôi nhớ mẹ kể, mỗi lần giận cha, khi cảm xúc sắp bùng nổ, mẹ hay ra khỏi nhà để những lời nói không đâm vào lòng người kia. Bà cũng đi dọc con đường làng này, để cơn gió mát rượi từ sông thổi lên làm dịu đi những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Mẹ nói, chỉ cần chậm rãi đi bộ trên đường, sẽ thấy lòng mình bình tâm lại và suy nghĩ thấu đáo hơn mọi việc. 

Bà kể, khi cha nóng lên là mẹ nhịn; mà khi mẹ nổi giận là cha lơ đi. Chẳng ai có thể đối thoại cùng nhau, khi một bên đang phừng phừng như lửa đốt. Chỉ khi thực sự bình tĩnh, cha mẹ mới quay lại câu chuyện dở dang lúc trước. Có khi sự cắt ngang ấy kéo dài trong khoảnh khắc, có khi cả buổi hoặc vài ngày. Khi đó, mọi cảm xúc đều đã lắng xuống và cả hai đủ bình tĩnh để chuyện trò. 

Mẹ nói ngày trẻ, mỗi lần giận cha, mẹ ngồi bên bờ sông, nhìn sóng nước xanh ngắt cuộn sóng lăn tăn, lòng chẳng hiểu sao cũng dần dần bình lặng lại như dòng nước trước mặt. Cha chỉ cần ra khỏi nhà, đi theo con đường quê, thế nào cũng bắt gặp bóng mẹ ngồi đâu đó nơi vạt cỏ êm êm, dưới bóng cây sầu đâu xanh ngắt. 

Đôi lúc, tôi thực sự biết ơn khi nhìn cách cha mẹ chung sống, để những tháng ngày tuổi thơ của mình trôi qua yên ả. Lớn lên, tôi cũng từng nghĩ về gia đình nhỏ của mình trong tương lai, và ước mơ về bầu không khí thuận hòa như cha mẹ vẫn luôn luôn có.

Nhớ hồi đi lấy chồng, trước ngày rước dâu, tôi cùng mẹ đi dọc con sông quê, cứ chậm rãi bước đi trong bóng chiều tà ngả sau ngọn cây. Bao nhiêu xúc cảm trong lòng tôi nhẹ nhàng lắng lại. Tôi tiếc nuối vì phải rời xa ngôi nhà ba gian nho nhỏ bên con sông quê, nơi có bóng mẹ cha tảo tần hôm sớm; tiếc những bụi tử vi xôn xao nở trong những ngày hè oi ả nắng, cái màu hồng phai trải dài nơi mép vườn dọc đường quê, thương những buổi chiều tắm sông, mẹ gọi mãi cũng chẳng muốn rời dòng nước mát…

Bao nhiêu lời mẹ tôi dặn trước lúc sang nhà người ta, cũng được thủ thỉ nơi biền sông rợp bông xuyến chi trắng muốt và hoa mào gà đỏ chót, khi gió chiều ngả nghiêng trên ngọn tre bên mé nước.

Ngày đi lấy chồng, tôi cũng bước chậm rãi trong chiều tà... (Ảnh minh họa)
Tôi cũng bước chậm rãi trong chiều tà, trên con đường mẹ tôi từng bước khi giận cha... (Ảnh minh họa)

Tôi nhớ lần đầu thủ thỉ với mẹ chuyện yêu đương, là lúc cây sầu đâu nơi bến sông đang nở hoa tím ngát. Mưa xuân lất phất, hai mẹ con chỉ ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra dòng sông hiền hòa trước mặt. Tôi nhớ nụ cười hiền khô của mẹ, khi nghe tôi than vãn, tính tình người đó hiền quá, tôi sợ mình bắt nạt, ăn hiếp “người ta”. 

Mẹ nói, tại người ta thương mình, nên mới chịu nhường nhịn, chứ ở đời, làm gì có ai dại để cho mình lấn lướt. Bàn tay mẹ vuốt lên mái tóc tôi, bàn tay đầy những nốt chai sần của người phụ nữ quê quen làm việc nặng nhọc. 

Tôi lấy chồng, cuộc hôn nhân nhiều lúc không tránh khỏi những bất đồng, nhưng chúng tôi đều học từ mẹ cha, cùng nhường nhịn và vun vén. Tôi cũng muốn con mình, được lớn lên trong bầu không khí ấm áp và đầy ắp tình thương, dù cho bữa cơm đôi khi đạm bạc. 

Chiều nay đi trên con đường quê, con đường mà tuổi thơ tôi từng rong ruổi, con đường mẹ vẫn chậm rãi bước đi mỗi khi trong lòng có bao nhiêu điều suy nghĩ. Con đường đó, cũng là nơi cha tất tả đi tìm mẹ những chiều bà giận lẫy. Gió bên sông vẫn mát rượi, mà bóng mẹ cha đã hóa thành mây trắng ngang trời.

Tôi ngồi xuống bên gốc sầu đâu, dựa lưng vào lớp vỏ xù xì, cảm nhận làn gió sông mơn man mà tưởng bàn tay mẹ vuốt ve trên tóc. Chẳng biết gió nói gì mà thì thầm y như lời của mẹ, dịu dịu và ngọt lành. 

Lê Ngọc Hà

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI