Mẹ chồng chị còn hơn cả điểm tuyệt đối, mẹ là một món quà vô giá mà chị được cuộc đời ban tặng.
Nhìn những củ sắn dây nâu sần bình dị trên tay, anh nhớ rằng mình từng có một thời sống giản dị, biết vui với những điều nhỏ nhặt…
Không biết em có còn nhớ anh - chàng tình nguyện viên Mùa hè xanh đến từ khoa văn ngày ấy?
Hơn cả một ngày lễ, Mùng 5 tháng 5 trở thành một biểu tượng sum vầy ấm áp của tình thân, tình làng nghĩa xóm.
Sống ở thành phố, 2 con tôi nào giờ chỉ biết ăn trái cây mẹ mua ở siêu thị, hoàn toàn không biết trèo cây hái trái.
Bây giờ, mỗi lần về quê, tôi vẫn thích chở mẹ đi chợ chỉ để hít lại mùi xưa.
Mưa về lại khiến nỗi nhớ thương cái nghèo cứ da diết mãi trong tôi.
"Tự hào khi ở đỉnh cao, ô nhục khi vấp ngã, sai lầm", những thái cực cảm xúc này sẽ không có chỗ nếu tình yêu thương ngự trị trong gia đình.
Mỗi mùa gặt là một mùa nhớ, mỗi mùa phơi lúa nhắc nhớ những lắng đọng, yêu thương.
Tuổi thơ chúng tôi chỉ có những kỷ niệm trên cánh đồng đầy gió - những ký ức mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn quay về.
Mâm cơm dâng Bác năm nay càng đặc biệt và ý nghĩa trong niềm vui 50 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Mạch chảy tình yêu Bác Hồ đã được cha tôi khơi nguồn, nuôi dưỡng trong tôi và giờ đây, tôi lại tiếp tục vun đắp cho các con mình.
Đã từ bao giờ, gia đình chị thiếu vắng những bữa ăn thực sự mang hơi ấm và sự kết nối tình thân?
Khi tô canh nghi ngút khói được đặt lên mâm cơm, bao ký ức nhớ thương chợt ùa về bên căn nhà nhỏ.
Có những gánh nặng chẳng ai trao nhưng phụ nữ lại tự mang lấy.
Ba vợ qua đời đã gần 15 năm. Tất cả những gì ngày xưa ông từng mua, từng dùng đều được má vợ nâng niu cất giữ.
Khi “quầy trang sức lá dừa” của chúng tôi đắt hàng cũng là lúc ba má phát hiện cây dừa xiêm bị tước gần hết lá xanh, non.
Món ăn cứu đói một thời thơ ấu nghèo khổ bên chái bếp lợp lá tranh nay lại là đặc sản trong mâm cơm phố thị.
Khi người đàn ông trong gia đình vào bếp, có thể bữa ăn sẽ không hoàn hảo, nhưng chắc chắn đó sẽ là bữa ăn đầy ắp yêu thương.
Gốc xoài bưởi già trong sân nhà cùng những trái xanh mướt, căng mẩy đã đi vào tuổi thơ, vào cuộc sống của tôi.
Dễ đến 40 năm rồi, tôi mới lại được nếm vị ngọt nồng, chan chát của ô môi chín, vừa ăn vừa nhớ bờ mương rực rỡ sắc hồng.
Hỏi má thích quà gì? Má cười bảo chỉ cần dẫn má ra Dinh Độc Lập đúng ngày 30/4 để hòa chung không khí đại lễ tưng bừng...
Trong hành trình mang hương vị quê nhà đi muôn phương, anh Nguyễn Đức Nhật Thuận - luôn tự nhắc mình phải mang nụ cười về cho cha mẹ.
Với tôi, chữ hiếu không chỉ là việc phụng dưỡng cha mẹ mà còn là giữ gìn danh dự cho gia đình, để cha mẹ tự hào.
Hòa bình đẹp lắm nhưng bà tôi, dì tôi, những người phụ nữ thân yêu quanh tôi vẫn sống trong những mất mát không bao giờ có thể lấp đầy.