Lần trở về này, theo chân tôi là 2 đứa con nhỏ và một trái tim đầy những tổn thương từ cuộc hôn nhân không trọn vẹn.
Khi tuổi đời không còn trẻ, sức khỏe không còn được như thuở tráng niên, đàn ông va vào nhiều nỗi sợ không dám nói với ai.
Tôi chạm nỗi nhớ thương mình hằng ấp ủ bằng việc mua ít bánh mì, bánh bò, bánh da lợn, khoai lang tím; bằng việc nhìn thấy những khuôn mặt người Việt.
Mỗi gia đình có cách giữ lửa riêng, người giữ lửa không ai khác ngoài bà mẹ.
Có anh thợ vô tư hỏi: “Ba tụi nhỏ đâu rồi mà chị tất bật ngược xuôi mấy thứ khô khan này?”...
Không ít bạn trẻ trì hoãn đại sự của đời người vì đang phải gánh vác nhiều trách nhiệm tài chính của gia đình.
Hẳn là cuộc sống chung khiến má nặng lòng quá. Má muốn là mẹ chồng tốt với con dâu mà thành ra chỉ là một bà già quê mùa lạc hậu.
Cha mẹ gom góp tiền bạc trả nợ cho cậu con hư. Khi hết tiền, họ đi vay mượn rồi bán từng tấc đất của tổ tiên để “khắc phục hậu quả”.
Căn nhà rộng chỉ 2 mẹ con nhưng lúc nào cũng rộn ràng niềm vui. Người lạ nhìn vào không biết họ là mẹ chồng và nàng dâu.
Nếu túi tiền của mình không dư dả thì mình càng phải cẩn thận, đừng ham làm giàu nhanh mà mắc bẫy...
Vợ chồng tôi nhiều lần bất hòa, gây gổ, thậm chí suýt chia tay vì ba mẹ 2 bên không hợp.
Dì cháu tôi đã mở ra hành trình cùng nhau trưởng thành dài cả 1 thập niên.
Cư dân mạng rộ lên từ “phông bạt” khiến tôi phì cười, vì nhà tôi cũng có ông anh “trùm phông bạt”.
Thuở nhỏ, tôi thường tự hỏi: tại sao lại gọi là bông súng ma? Loài hoa trắng nhỏ, hiền lành có gì mà bị gán cho cái tên xấu xí thế?
Vừa có thể đi làm, vừa đảm đương được việc nhà - chuyện này nói thì dễ nhưng muốn chu toàn lại quá khó nếu không có ai chia sẻ, phụ giúp.
Những buổi trưa hè nằm dưới mái hiên, ngoại lại dùng đôi tay chai sần và gầy nhom của mình để quạt mát cho mấy anh em tôi.
Bạn bè gặp nhau bây giờ thường chỉ hỏi "nhậu không?", "cà phê nhé"; không còn ai hỏi câu “ăn cơm chưa?”
Pha cà phê, châm trà đã trở thành thói quen mỗi sáng mẹ làm cho ba, suốt mấy chục năm, kể cả khi ông đã qua đời.
Những đêm mùa đông, ba mẹ ngồi giữa giường dựng cao chiếc mền bông làm thành túp lều nhỏ, 2 con nô đùa vòng quanh.
Không biết mùa mưa năm nay kéo dài đến khi nào, nhưng tôi biết chắc tâm hồn tôi cũng được tưới đẫm dưỡng chất rồi.
Có lẽ cha đang một mình trong căn nhà nhỏ với đôi đũa, cái muỗng, cái chén cô đơn. Chỉ nghĩ đến thôi mắt tôi đã cay sè.
Nhà. Phải, chính là đó. Cái cảnh trong ký ức nọ làm thành nỗi khắc khoải và mong nhớ khiến tôi luôn muốn quay về.
Mùa Trung thu đó trăng sáng lắm, sáng rực cả một thời tuổi thơ...
Những ngày bão giữa thủ đô, tôi ngồi ăn mà nhớ cha nhớ mẹ rưng rức, nhớ cả một tuổi thơ...
Sách, truyện truyền thống là nét văn hoá đẹp nhưng theo dòng chảy của thời gian đang dần dần lạc hậu.