Sự thân tình, rộn rã của phố trong những ngày này giúp tôi cảm nhận được sự ấm áp như đang sống ở quê.
Tới giờ tôi vẫn nhớ cảnh nằm sấp trên bộ ván. Má nhịp nhịp cây roi trên mông, hỏi: “Làm mất bình mực thứ bao nhiêu rồi Phương? Giờ chịu mấy roi?”.
Tết xưa, nhà nào có vườn rau xanh, được xem là có “view” đẹp để chụp hình. Thời nay cũng vậy...
Sống tối giản bằng cách loại bỏ những thứ không cần thiết, chỉ tập trung vào những điều quan trọng giúp cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.
Có khi đó là vị, là hương, là nỗi nhớ thương một thời gian khó. Có khi đó là niềm vui phải gìn giữ để con cháu biết đến và tự hào.
Má rất quý bộ áo dài đó, hễ tết là lấy ra mặc, như mặc lên một khối nhớ nhung đẹp đẽ, mặc lên một ký ức huy hoàng...
Trái hẳn với sự lo lắng của cô dâu mới, cuộc nói chuyện với ba chồng lại hết sức nhẹ nhàng.
Đi làm ăn xa rồi trở về, hầu như ngày nào tôi cũng đều thưởng thức món ram giòn rụm, béo ngọt “nhà làm” của má mà không biết chán.
Những ngày đông, bếp nhà tôi dường như đỏ lửa suốt ngày. Tôi vẫn gọi là mùa củi cháy.
Bình yên của mẹ là được đi cùng các con. “Đi đâu cũng được, miễn là cùng nhau”.
Tôi thích ra chợ vào những ngày này để ngắm các anh chị mưu sinh tứ xứ về quê ăn tết.
Từ khi má mất cách đây vài năm, những mùa tết dần trở nên công nghiệp - nồi thịt kho đặt sẵn, gà luộc mua bên ngoài...
Chị biết chuyến xe này rồi sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp trong đời mình.
Tôi chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là những ngày cuối năm được trở về căn nhà xưa.
Tôi sống bình thản hơn, an nhiên đón nhận mọi thứ xảy đến, bao gồm cả niềm vui và nỗi buồn, thuận duyên và nghịch cảnh.
Ta vẫn gặp những đôi mái đầu đã bạc đi bên nhau ngời ngời hạnh phúc? Bí quyết của họ là gì?
Thứ gì má cũng dành chờ tết, như thể chỉ tết cả nhà mới thật sự được sống, được ăn, được thở.
Ngày 3/11 vừa qua, cụ Hồ Phúc Thiều đón sinh nhật thứ 100. Mặc cho con cháu hát chúc mừng, cụ chỉ ngồi ngủ gật .
Sân chơi trẻ tự kinh doanh rèn cho trẻ các kỹ năng mềm, tạo điều kiện để gắn kết cha mẹ - con cái.
Lưng mẹ đã còng, tóc mẹ đã bạc theo năm tháng. Lòng tôi chợt khựng lại, thoắt cái tôi đã không sống cùng ba mẹ hơn 10 năm.
Cuộc hôn nhân của cô đào hát và ông bầu kiêm diễn viên hài đã đi qua gần nửa thế kỷ và vẫn mặn nồng, son sắt...
Có bữa kẹt xe, chúng tôi về đến nơi lúc đã gần nửa đêm. Xe vừa đến cửa, nghe tiếng chó sủa thì ông đã lăn xe ra trước hiên đón.
Ngày mai rồi sẽ khác! Cho dù hôm nay cháu có đau lòng bao nhiêu thì khi bình minh thức dậy, hãy mỉm cười bước ra ngoài.
Theo cơ cấu giải thưởng của cuộc thi, tác phẩm được bạn đọc bình chọn nhiều nhất mỗi tháng sẽ nhận được máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000 đồng.
Vào đêm tháng Chạp, trong không gian se lạnh, khi bóng tối đã hoàn toàn bao phủ, những cái bếp tết trong nhà bỗng trở nên ấm áp, thân thương.