Từ nay chị lại ăn cơm một mình

02/05/2022 - 05:38

PNO - Từ ngày con gái về thành phố, suốt bảy năm trời chị ăn cơm một mình và chờ mong đến ngày lại được cùng ăn cơm với con. Mong ước của chị đơn giản vậy thôi.

Con gái điện thoại về hớn hở: “Sáng nay, con đã xong thủ tục nhận căn hộ, đã cầm chìa khóa. Trong tuần này, con sẽ sắm sửa đầy đủ các thứ rồi tuần sau đón má lên nghen. Hay là má lên liền đi, rồi con với má cùng mua sắm, má chọn thứ nào má thích”.

Chị chờ đợi tin vui này suốt bảy năm trời từ khi con gái về thành phố học hành rồi đi làm. Trong thời gian chờ đợi, chị luôn để tai lắng nghe những lời kể lể để hình dung cuộc sống của mình nơi đó sẽ ra sao. Trong xóm, có mấy bà ngoại bà nội đi chăm sóc con gái con dâu sinh nở. Khi về quê, ai cũng kể chuyện thành phố như một nơi chỉ nên tới chơi vài ngày chụp hình làm kỷ niệm và nếu lâu dài vài ba tháng như là chăm sóc con dâu con gái nằm ổ thôi, chứ ở luôn thì rất khó. Trước tiên là sự chật chội. Căn hộ năm chục mét vuông vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ vừa là gian bếp vừa là nhà vệ sinhvừa giặt giũ phơi phóng. Phòng khách cũng chính là nhà bếp cho nên bếp núc đối diện với bộ salon nhìn rất chướng, chưa kể chỗ vệ sinh kề sát bên.

Những cánh cửa luôn đóng kín nên đi trên hành lang có hơn chục nhà mà như đang ở chỗ vắng tanh. Không có chuyện bế cháu qua chơi nhà hàng xóm chuyền tay bồng ẵm rồi khen em bé kháu khỉnh. Phiền nhất là mùi nước máy…

Chị không thấy những khác biệt đó là khó chịu. Chỉ cần được sống cùng con gái là chị thấy vui rồi. Lấy chồng, sau bốn năm, chị trở thành bà góa. Suốt từ đó, chị lấy niềm vui của con làm hạnh phúc của mình. Từ ngày con gái về thành phố, suốt bảy năm trời chị ăn cơm một mình và chờ mong đến ngày lại được cùng ăn cơm với con. Mong ước của chị đơn giản vậy thôi.

 

Mai mốt nó lấy chồng thì sao? 

Đã có người hỏi chị như vậy. Chị cười, ừ thì chị cũng rất mong con gái mình có nơi có chốn tử tế. Vậy nhưng, khi duyên số của con chưa tới thì được bên nhau ngày nào, hai má con chị sẽ tận hưởng ngày đó. Chị nấu nước bồ kết cho con gái gội đầu thay cho mấy loại dầu dù quảng cáo tốt cách mấy mà tóc vẫn rụng. Chị biết công việc ở thành phố đầy bận bịu, áp lực, nên sau một ngày mệt mỏi ở công ty mà về tới căn nhà đã được lau dọn sạch sẽ và có sẵn cơm nóng canh ngọt má nấu thì còn gì bằng. Tô canh mít non nấu tôm tươi phải nêm lá lốt mới đúng điệu, chợ gần không có lá lốt thì chị đi chợ xa hơn.

Chiều về, chị kể con gái nghe ngày hôm nay mình đã biết thêm một cái chợ nữa, ờ thì vừa đi vừa hỏi đường, nghe nói dân thành phố lạnh lùng không ai thèm để ý ai nhưng khi chị hỏi đường tới chợ thì người ta rất nhiệt tình. À, cũng nhờ đi chợ xa nên chị biết thêm một trạm xe buýt đúng đường về chung cư mình, xe số 45.

Con gái cười vui: “Biết đón xe buýt đúng trạm thì má là dân thành phố chính hiệu rồi đó”. Chị cười thầm hiểu rằng con gái sợ chị không thích nghi được cuộc sống thành phố nên mỗi sự “biết thêm” của chị luôn được con gái tấm tắc khen ngợi cứ như cô giáo chấm điểm giỏi cho học trò tiểu học. 

***

Không chỉ khích lệ bằng lời, ngoài giờ làm việc, con gái hiếu thảo dành hết thời gian cho mẹ. Chiều, đi làm về, con gái rủ chị tập thể dục quanh sân. Buổi tối, con gái dò tìm kênh có tuồng cải lương hay rồi cùng ngồi coi với má. Cuối tuần, con gái chở má đi coi kịch nói… Cuộc sống chung cư không đến nỗi “vắng tanh” như mấy bà nội bà ngoại quê chị nói, bằng chứng là khi thấy chị đi siêu thị về với cái túi quá nặng, cậu bảo vệ liền đưa tay xách giùm tới thang máy. Khi chị xuống sân một mình vào buổi chiều, cô lễ tân hỏi: “Hôm nay dì thể dục một mình hả?”. Cô còn nói: “Hai má con nhìn giống hai chị em ghê!”. Cũng có lần nghe tiếng xe con nít tập đi vang leng reng trên hành lang, chị mở cửa ra nhìn và người phụ nữ đang chơi với đứa bé mỉm cười chào chị.

Cứ vậy, từng ngày, chị dần quen với nhịp sống thành phố. Không phân biệt rành mạch vì quá yêu thương con gái nên chị cũng dần cảm thấy thân thiết với nơi chốn mà con gái mình chọn lựa hay là sự cố gắng thích nghi của chính bản thân chị đã trở thành nếp. Những buổi sáng mở cửa sổ ra, chị nhìn ngắm những chú chim sẻ nhảy lích chích rồi đậu trên sợi dây điện và không còn ngạc nhiên tự hỏi dây điện mà thay cho cành cây được sao. Những ngày bầu trời âm u, chị thấy bầy chuồn chuồn lơ lửng và không còn ngạc nhiên sao đôi cánh mỏng tang vậy mà bay cao tới tầng thứ 20 nhưng có thắc mắc khác: Theo câu ca dao bay thấp thì mưa bay cao thì nắng vậy tầng 20 là thấp hay cao?

Không còn ngạc nhiên cũ và nảy nhiều thắc mắc mới, chị thanh thản với cuộc sống cùng con gái.

***

Đến một ngày, con gái gọi điện: “Chiều nay má ăn cơm trước nha, công ty con họp”. Hơn một năm về thành phố với con, lần đầu tiên chị ăn cơm một mình.

Họp gì tới khuya mới về, lại còn mùi nước hoa rất thơm. Khuya mà còn xức nước hoa thì chỉ có là một cuộc hẹn hò mà người trong cuộc muốn mình được tỏa hương thơm cho đến phút giây tạm biệt. Như vậy, ắt hẳn đó phải là người vô cùng có ý nghĩa với con gái chị.

Hôm sau, chị cũng ăn cơm một mình. Hôm sau nữa, đang ngồi coi cải lương trên ti vi mà con gái luôn tay bấm điện thoại. Đụng ánh mắt chị, con gái vội phân bua: “Mấy đứa bạn cứ hỏi này kia, nhiều chuyện ghê” rồi con gái đặt điện thoại xuống tỏ vẻ không thèm chú ý tới nữa mà tiếng tít tít báo tin nhắn cứ liên tục vang lên như thể người bên kia rất cần bày tỏ lòng mình cho dù có được hồi âm hay không.

Ảnh mang tính minh họa - JCOMP
Ảnh mang tính minh họa - JCOMP

 

Tối nào không có cải lương hay thì con gái nhổ tóc sâu cho má. Khi những đầu móng tay đang cào nhẹ nhàng trên da đầu chị thì điện thoại reo vang. “Má chờ con chút nghen” - con gái thả cái nhíp xuống cầm điện thoại chạy nhanh về phòng mình và đóng kín cửa lại. Một chút đó kéo dài đến khi chị đi ngủ mà cuộc điện thoại vẫn tiếp tục. Chị nghe tiếng cười thỉnh thoảng bật ra và giọng con gái nũng nịu…

Đến lúc rồi. Chị biết là đến lúc. Con gái nói con đã ra điều kiện là phải ở rể, người ta nói con muốn sao cũng được. Chị cười, cay mắt trước tấm lòng hiếu thảo của con, chỉ cần được nghe vậy thôi cũng đủ an ủi cho bao năm tháng. Nhưng, chị đâu có ích kỷ đến mức để bản thân mình trở thành điều kiện của tình yêu. Chị biết. Đã trải qua rồi nên chị biết. Vợ chồng son nào chẳng mong có được không gian riêng tư để chiều chuộng nhau, hờn giận nhau, làm nũng nhau…

Hạnh phúc mong manh nên giai đoạn vợ chồng son này, chị muốn con gái của mình được tận hưởng trọn vẹn. Chị thủ thỉ với con gái rằng chị nhớ quê quá mà bấy lâu nay cố gắng, rằng người già thật khó thích nghi cuộc sống thành phố, rằng trước đây nghe mấy bà quê mình nói má cứ nghĩ tại họ khó tính, nay mới tự mình biết là khó… Con gái làm mặt buồn kêu lên: “Có con đây mà má còn nhớ đâu đâu nữa?”.

Ừ, rồi thì khi nào con gái cần má giúp đỡ bế em bé thì tính sau. Bây giờ, chị về quê đây. Buổi sáng trước ngày đi, mở cửa sổ, chị nhìn bầy chim đậu trên sợi dây điện và nhói lòng nhận ra mình sẽ nhớ cả tiếng chim lích rích.

***

Về quê, ngày đầu tiên, chị dọn đám cỏ mọc đầy sân. Bà hàng xóm nhìn qua hàng rào và vui vẻ nói như đi guốc trong bụng người nghe: “Về rồi hả? Không quen được kiểu sống ở thành phố phải không?”. Câu hỏi như là rành rẽ lắm. Chị cười cười, không gật cũng không lắc, chỉ đáp lời như bâng quơ: “Ờ, tui nhớ mùi cây cỏ, nhớ vị nước giếng mà về đây”.

Rồi chị đưa tay che mắt như thể đang che nắng, mà thật ra là cay mắt quá đi.

Từ nay, chị lại ăn cơm một mình. 

Nguyên Hương

 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI