Bất hạnh vì... dư luận

30/09/2020 - 05:58

PNO - Ngày tháng cứ thế trôi đi, vì buồn khổ, vì thiếu thốn, vì sợ dư luận, ngại thay đổi, nên giờ đây, em họ tôi chẳng khác một “đóa hoa tàn tạ”.

Tú và vợ từng du học và cưới nhau khi còn ở xứ người. Vợ Tú hơn anh nhiều tuổi, nhưng vì xinh xắn và nhỏ người nên trông không quá khác biệt với anh.

Ở nước ngoài, chẳng ai quan tâm đến việc vợ lớn tuổi hơn chồng, cũng chẳng ai buông lời chê trách khi vợ xấu hoặc già hơn chồng. Thế nên, cuộc sống của họ khá hạnh phúc. Nhưng khi về Việt Nam, tình thế đã thay đổi. Họ hàng, láng giềng, đồng nghiệp, bạn bè của Tú lại rất hay để ý và đưa ra bình phẩm không hay. 

Họ châm biếm: “Nhìn anh Tú ngon “zai” thế kia mà lại lái “máy bay bà già” nhỉ? Chắc là vì tiền hay ăn phải bùa mê chứ ai mà mê gái già cho được. Vài năm nữa lại gọi nhau bằng cô - cháu thôi”. Có người còn nói ác: “Chắc máy bay bà già mê phi công Tú nên cho ăn bùa bả chứ gì?”, hoặc: “Hôm nào tao mượn “máy bay” đi du lịch vài hôm nhé”.

Dù đã xác định sẽ bị đàm tiếu khi lấy người hơn tuổi, nhưng Tú không thể hình dung sự thật nó lại nghiệt ngã đến vậy. Tú cảm thấy ức chế, đau khổ, buồn phiền rồi đâm ra giận hờn vợ mình vô cớ. Nguy hiểm hơn, anh còn nghĩ rằng bản thân bị... thiệt thòi. 

Thông thường người ta thiếu cái gì thì sẽ tìm cái đó, và khát khao cái gì thì sẽ khổ vì cái đó. Gặp đồng nghiệp tươi trẻ buông lời ngon ngọt, Tú đã sa ngã. Họ cặp bồ với nhau một thời gian. Cô gái trẻ này bị chồng phát hiện và làm to chuyện. Tú bẽ mặt với cả cơ quan. Anh chồng kia còn đến gặp vợ Tú và gia đình họ.

Trong một thời gian ngắn, Tú mất “cả chì lẫn chài”, mọi thứ xuống dốc không phanh. Tú thấy ân hận bởi cô vợ xinh xắn của anh rất bản lĩnh chứ không phải thứ “chổi cùn rế rách” để ai đó xem thường. Ân hận, nhưng đâu dễ gì có lại được những gì Tú đã tự tay đánh mất. 

Chị Liên lấy phải anh chồng hay ghen vô cớ. Mỗi lần chị đi làm về muộn, hoặc đi đâu đó mà anh không liên lạc được, thì khi về đến nhà, bao giờ chị cũng bị anh đánh đập, đay nghiến. Chị không dám lên tiếng vì sợ xã hội định kiến “không có lửa làm sao có khói. Bị chồng đánh thì hẳn là chẳng tốt đẹp gì. Hẳn là chị ta cũng lẳng lơ”.

Chồng chị vừa vô trách nhiệm vừa hay ghen. Ảnh minh họa
Chồng chị vừa vô trách nhiệm vừa hay ghen. Ảnh minh họa

Vì thế, chị thà im lặng còn hơn là khiến mọi việc vỡ lở, chị sẽ không biết đi đâu để sống. Chị có hai đứa con gái đang tuổi ẩm ương, rất nhạy cảm nên chị sợ làm chúng tổn thương nếu bị búa rìu dư luận. Thế là suốt bao năm qua, chị cam chịu, giấu cả cha mẹ, họ hàng, con cái. Mỗi lần bị chồng đánh, chị đều nói dối là “bị ngã”. Sự nhịn nhục lâu dần khiến chị mắc chứng trầm cảm.

Vào một ngày giông bão, bị chồng hành hạ từ thể xác đến tinh thần, chị lao ra đường như người mộng du. Cơn bão khiến cây cối ngã rạp và chẳng may đổ xuống người chị, cướp đi sinh mạng của người phụ nữ cam chịu chỉ vì sợ dư luận. 

Một trường hợp khác là của em họ tôi. Chưa đến 35 mà trông em già hơn tuổi đến cả một giáp. Trước kia, em là hoa khôi trường kinh tế, học rất giỏi, từ đại học đến cao học đều đạt loại ưu. Em say mê nghiên cứu và đến tuổi 32 vẫn chưa muốn lập gia đình. Em bảo thích cuộc sống độc thân, nhưng cứ bị bố mẹ giục giã, than phiền. Ngày giỗ, ngày tết, họ hàng kéo về, gặp em là đá xoáy: “Cháu học làm gì cho phí. Lấy chồng đi kẻo chết già”. Bạn bè thì: “Xinh đẹp mà ở giá thì chả bằng đứa xấu nhưng chồng con đàng hoàng. Hẳn là khiếm khuyết gì đó đây mà”. 

Chịu không nổi điều tiếng, em quyết định lấy đại một anh cũng giỏi giang không kém. Thế nhưng, vì ít thời gian tìm hiểu nên em không biết chồng mình mắc bệnh mê gái. Cưới nhau hơn một tháng, chồng làm công trình, đi suốt tháng, suốt ngày, một mình em ở nhà xoay xở mọi thứ. Khi có bầu, đêm nào em cũng ngủ thấp thỏm hoặc thức trắng, mong ngóng chồng về.

Chồng có người phụ nữ khác từ sau ngày cưới mấy tháng. Sợ cha mẹ buồn, họ hàng dị nghị, nên em kiên nhẫn đợi chờ sự quay đầu của chồng. Sinh con được 10 ngày, chồng mới về nhà. Ngày tháng cứ thế trôi đi, vì buồn khổ, vì thiếu thốn, vì sợ dư luận, ngại thay đổi, nên giờ đây, em họ tôi chẳng khác một “đóa hoa tàn tạ”, thảm hại đến đáng thương. 

Sau sóng gió, tất cả họ đều ân hận vì đã không đủ bản lĩnh để vượt qua miệng lưỡi thế gian, nhưng cuộc đời đâu đủ dài để họ được làm lại một lần nữa. 

Khánh Phương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI