PNO - Hôn nhân đúng là như một canh bạc. Tính toán đủ đường thì đôi khi vẫn phụ thuộc vào duyên số, vào sự may rủi của đời người.
Chia sẻ bài viết: |
Anh Ngọc 23-03-2020 21:47:11
hôn nhân đúng như 1 canh bạc, trước hôn nhân 2 người yêu nhau say đắm tưởng chừng khi về ở chung sẽ hạnh phúc mãi mãi, tuy nhiên lúc đó lại vỡ mộng. Mỗi người cần nhường nhau 1 ít, dĩ hòa vi quý, nhường nhịn và hòa hợp, cảm thông đối phương. Tuy nhiên, quan trọng là hạnh phúc gia đình & cảm thấy cuộc sống thoải mái. Nếu không thể tiếp tục thì chia tay để mỗi người có cuộc sống riêng vui vẻ. Trường hợp cô Dương trong bài viết thì cô này suy nghĩ trẻ con, sau cô ko đồng hành cùng chồng có trách nhiệm chăm sóc đứa con chung của anh với vợ cũ. Khi đó anh chồng sẽ tôn trọng và yêu thương cô hơn.
23-03-2020 10:32:21
Tôi không đồng ý với cụm từ: Hôn nhân là một canh bạc. Cuộc hôn nhân cũng là một trong những quyết định trong vô vàn các quyết định của cuộc đời chúng ta. Và cũng như vậy, trước khi quyết định điiều gì, chúng ta phải có đủ kiến thức và sự quyết tâm (quyết tâm xây dựng, theo đến cùng) để đi đến quyết định đó. Do đó, chả có sự may rủi nào ở đây cả. Quyết định của cuộc đời mà có "hên xui" ở đây, chứng tỏ chúng ta quá vô trách nhiệm với cuộc đời mình. Và nếu như vây, chúng ta "xứng đáng" với kết quả không hạnh phúc mà chúng ta co sau cái quyết đinh vội vàng, mặc cho may rủi như vậy./.
Thanh Tuấn
Không đơn giản thế đâu
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.
"Mẹ khóc hả?", giọng đứa trẻ tự kỷ, ngây ngô, nhưng sâu trong tâm hồn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được sự vỡ vụn trong lòng người mẹ.
Sống tưởng chừng là chuyện riêng của một gia đình, nhưng lại là câu chuyện của một thế hệ, của quá khứ - hiện tại, tình yêu và chia ly…
Một mình tôi bước tiếp con đường bạn đã chỉ ra, nhưng tôi không còn cảm giác cô độc hoặc tự ti nữa.
Tiếp cận phương pháp giáo dục sớm Reggio Emilia, nhà giáo Phan Thị Tùy Anh đã đúc rút 3 bài học tuyệt vời cho ba mẹ có con 0-6 tuổi.
Suốt 4 năm, tôi bỏ công việc ngày làm 8 tiếng với thu nhập ổn định ở thành phố để về quê làm một công việc với thu nhập 0 đồng.
Kinh tế ổn định, chồng/vợ đẹp/giỏi, con ngoan… song không ít gia đình đối mặt với mâu thuẫn, bất hòa triền miên do tính tự ti, chấp niệm(*) của người bạn đời.
Đã mấy chục năm, ba ra ga xe lửa chỉ để chờ rồi chở tôi về nhà. Khi anh chị tôi bận việc, chỉ cần “alo” là ba rước cháu về.
Cuối tuần, chồng chị Hoa xách ba lô, xỏ giày ra công viên chạy hoặc theo câu lạc bộ về các tỉnh để chạy, bỏ mặc những phàn nàn của vợ con.
Yêu trong dằn vặt, lo lắng, trách nhiệm; có 3 con rồi mới kết hôn. Nghe họ kể chuyện, mấy lần đọc lại ghi chép, tôi vẫn rưng rưng cảm động.
Không ngờ người thầy chuẩn mực, hay giảng đạo đức lại văng tục với bạn bè, đăng những dòng trạng thái quê mùa, đùa giỡn rất “nhây”…
Gia đình chồng tìm cách tách mẹ con Cẩm, vì cho rằng cô từng bị trầm cảm không nên nuôi con.
Ba đã trực tiếp dạy tôi cách làm nước mắm và gián tiếp dạy tôi cách sống ở đời. Bất kỳ thành công nào cũng phải trải qua giông bão.
Đôi mắt kém không thể ngăn mẹ trở thành người phụ nữ tháo vát. Việc trong nhà từ lớn đến nhỏ mẹ đều chu toàn.
Bà nội tôi từng bảo: đời người, đời cúi ngẫm cũng như nhau. Cúi tàn, lửa cũng tàn. Người sống là bởi còn mang hơi ấm.
Tôi 37 tuổi, hiện tôi chưa kết hôn và cũng không muốn kết hôn hay sinh con. Người độc thân như tôi có thể nhận con nuôi hay không?
Học làm cha là phải biết biến mình thành một người bạn để trò chuyện với con, để hiểu con hơn.