Xin lỗi con

13/09/2015 - 13:40

PNO - Bao nhiêu năm rồi cha con ta mới gặp nhau? Ba cũng không nhớ nổi! Ấy vậy mà cha con ta lại cùng sống trong một thành phố.

Xin loi con
Ảnh mang tính minh họa - Nguồn Internet

Buổi trưa quán vắng người. Không khí oi bức. Chiếc bàn kê dưới tàn cây rậm. Ba và con trai ngồi đối diện, im lặng. Con đã là một chàng trai 18 tuổi cao to. Tóc ba đã muối tiêu.

Bao nhiêu năm rồi cha con ta mới gặp nhau? Ba cũng không nhớ nổi! Ấy vậy mà cha con ta lại cùng sống trong một thành phố, hai nhà chỉ cách nhau một quãng đường khoảng 13km…

Ba lên tiếng phá tan sự im lặng: “Dạo này con sống thế nào?”. Con trầm giọng: “Thì cũng bình thường…”. Ba hỏi tiếp: “Chuyện học hành của con vẫn ổn chứ?”. - “Con đang chuẩn bị vào đại học”.

Ba lại hỏi: “Cha dượng đối xử với con thế nào, có tốt không?”. Con gạt đi: “Ba đừng nhắc tới ông ấy”… Sau mấy câu hỏi - đáp rời rạc ấy, không khí lại rơi vào im lặng, gượng gạo. Cứ như ba và con là hai người xa lạ.

Hai mươi năm trước, ba và mẹ cưới nhau sau một thời gian tìm hiểu ngắn ngủi. Vợ chồng trẻ, cái tôi của ai cũng quá lớn, chẳng thể hòa hợp, mâu thuẫn và xung đột liên tục xảy ra. Con ra đời, tưởng có thể là sợi dây kết nối yêu thương, hóa giải mâu thuẫn; nhưng ai ngờ, quan hệ giữa ba mẹ càng thêm căng thẳng, không thể cứu vãn.

Cuối cùng, khi con chưa tròn hai tuổi, ba mẹ ra tòa ly hôn. Tòa giao quyền nuôi con cho mẹ, ba có trách nhiệm cấp dưỡng hàng tháng. Nhưng mẹ thường gây khó dễ, không tạo điều kiện để ba tới lui thăm con.

Lần nào ba tới, mẹ cũng mặt nặng mày nhẹ, nói năng chì chiết lắm lời làm ba tổn thương. Mẹ cũng không cho ba thăm hay đưa con đi chơi. Nhiều lần ba đến thăm, nghe tiếng con cười trên lầu nhưng mẹ vẫn khăng khăng bảo rằng, chị giúp việc đã đưa con đi chơi.

Không chỉ riêng mẹ con gây khó dễ cho ba, ngay cả ông bà ngoại con cũng nhìn ba bằng ánh mắt ghẻ lạnh. Bà ngoại con thường mỉa mai: “Anh đến đây làm gì? Thằng bé không cần anh”.

Thời gian đầu, ba cố chịu đựng thái độ ấy để duy trì việc lui tới thăm con. Nhưng về sau ba mệt mỏi và chán nản vì sự quá quắt của mẹ. Đã vậy mẹ con lại đi thêm bước nữa. Đến tìm con, ba còn đụng mặt anh ta, càng thêm nản.

Dần dần ba bỏ lửng, năm thì mười họa mới đến thăm con một lần. Cứ thế mà bao nhiêu năm trôi qua, ba chỉ thực hiện trách nhiệm với con bằng việc đều đặn gửi tiền cấp dưỡng hàng tháng.

Con sống như thế nào, lớn lên ra sao, học giỏi hay dở; con buồn hay vui, nghĩ gì, cần gì, muốn gì; con thiếu thốn tình cha đến mức nào… ba không hề hay biết. Hơn 16 năm đã trôi qua như vậy.

Hơn 16 năm, cha con ta gặp nhau được mấy lần? Trách chi hôm nay chúng ta không trở nên xa lạ. Ba có lỗi với con, dù không thể cứu vãn. Không gì có thể bù đắp cho sự mất mát, thua thiệt mà con phải gánh chịu bao năm qua.

Ba không thể quay ngược thời gian để trao cho con tình cha con ấm áp mà tuổi thơ con cần có. Ba xin lỗi con! Hãy cho ba cơ hội chuộc lỗi nhé, con trai!

Nguyễn Hoàng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI