Xe đạp ơi!

25/02/2014 - 20:20

PNO - PNO - Khi giành được học bổng trong năm học đầu tiên, anh đã dùng tiền mua một chiếc xe đạp. Nó đã trở thành món quà kỷ niệm thời sinh viên của anh. Và từ ấy đến nay, nó luôn là kỷ vật gắn liền với giảng đường đại học...

edf40wrjww2tblPage:Content

Tôi cũng không còn nhớ đã bao nhiêu lần anh cùng tôi dạo phố trên chiếc xe đạp ấy. Biết bao con đường đã đi qua từ thuở còn bỡ ngỡ bước chân vào trường. Ngồi trên xe, tôi nhận biết được từng cái xóc khi xe qua những ổ gà, cảm được bao yêu thương, sự lo lắng chăm sóc của anh dành cho tôi. Ở yên sau, tôi thường khe khẽ hát cho anh nghe để anh quên bớt mệt nhọc. Thấy lưng áo anh ướt đẫm, tôi hỏi: “Anh có mệt lắm không?”. Anh nắm nhẹ tay tôi nói: “Có ai hạnh phúc như anh không? Vừa dạo chơi vừa được thưởng thức văn nghệ lưu động”. Giờ phút ấy, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Xe dap oi!
 

Đời sinh viên, chiếc xe đạp cũng là một tài sản quý giá. Sau những giờ lên giảng đường, anh lại gồng mình đạp xe hàng chục cây số đi làm gia sư, kiếm tiền phụ với gia đình trang trải chi phí học hành. Có lần anh muốn mua tặng tôi chiếc áo ấm nhân dịp sinh nhật, nhưng tôi quyết tâm từ chối vì nghĩ đến những buổi đạp xe đi làm vất vả của anh. Anh có vẻ buồn và bảo: “Anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng anh còn muốn cho em cả cuộc sống của anh nữa kia…”.Tôi đã ôm chặt lấy anh nghẹn ngào, thổn thức…

Một lần khác, khi hai đứa đi chơi với nhau, gặp những cặp đôi bạn bè phóng xe máy vút qua mặt, anh nói với tôi đầy thương cảm: “Em có thấy tủi thân khi đi với người yêu trên chiếc xe đạp cà tàng không?”. Câu hỏi thẳng thắn của anh khiến tôi chạnh lòng. Tôi vòng tay ôm chặt người anh thủ thỉ: “Anh thử nghĩ xem, đi xe máy làm sao em có thể hát cho anh nghe, còn gì là… lãng mạn!”. Hai đứa cùng cười ran theo nhịp bánh xe lăn…

Từng ngày qua, anh vẫn cùng chiếc xe đạp lên giảng đường, và chiếc xe đạp ấy vẫn cùng hai chúng tôi lăn đi trong những khung trời kỷ niệm của tình yêu. Ngày ra trường sắp đến, rồi có thể chúng tôi sẽ đi làm, đi chơi trên những phương tiện khác hiện đại hơn, nhưng chắc rằng cả hai sẽ không thể nào quên một thời sinh viên hạnh phúc trên chiếc xe đạp. Và như ai đã nói: Hạnh phúc chính là được san sẻ yêu thương, chia nhau cả nỗi buồn và niềm vui… Tôi tin rằng tình yêu của chúng tôi đang nở hoa theo những vòng bánh xe lăn. Xe đạp ơi! Tôi mãi mãi trân trọng những phút giây hạnh phúc này, được ngồi cùng anh trên chiếc xe đạp cà tàng trĩu nặng thương yêu của một thời khó nhọc…



 HƯƠNG XUÂN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI