Nhớ mùa khai giảng...

05/09/2025 - 06:00

PNO - Cả một thời học sinh - sinh viên với bao lần lỡ hẹn cùng ngày khai giảng, giờ đây, tôi cương quyết không để lỡ thêm.

Niềm vui ngày tựu trường - Nguồn ảnh: Internet
Niềm vui ngày tựu trường - Nguồn ảnh: Internet

Ngày đi học, tôi yêu những mùa khai giảng. Yêu không khí trang nghiêm mà đầy ấm áp thân thương của buổi đầu năm học. Yêu tiếng trống khai trường vang từng tiếng đĩnh đạc sau 3 tháng ròng rã lặng im. Yêu từng khuôn mặt bạn bè đang chen nhau túa vào sân, lũ lượt xếp hàng, giỡn cười chí chóe.

Khai trường rồi. Vui biết mấy khi lại được gặp nhau. Có luyến tiếc những trò vui mùa hè một chút nhưng không sao, sang năm vẫn sẽ tới hè…

Dẫu yêu vậy nhưng cả quãng đời học sinh, dường như tôi khá vô duyên với ngày khai giảng. Năm lớp Một, tôi nhập học muộn gần nửa tháng nên không biết khai giảng là gì. Lớn hơn chút thì nhà nghèo, mùa khai giảng trúng ngay vụ gặt, anh chị em tôi được mẹ “trưng dụng” ra đồng, ra sân phơi. Kết quả là năm nào vô học chính thức tôi cũng phải chạy ngược chạy xuôi tìm lớp. Như lời mẹ tôi thì “cái lớp bây được chia vẫn ở yên chớ có… mọc chân chạy mất đâu mà sợ”. Lý là vậy nhưng mấy năm chuyển cấp, trường lớp, bạn bè, thầy cô đều mới toanh, tôi lếch thếch đi tìm lớp mà không dám hỏi ai.

Tôi đậu cao đẳng sư phạm, khai giảng vẫn dính mùa gặt nhưng vì tôi là sinh viên nên mẹ đặc cách, không bắt ở nhà phụ cào lúa ôm rơm như mọi khi. Vậy nên mẹ há hốc ngạc nhiên thấy tôi lắc đầu quầy quậy lúc nhắc chuyện đi khai giảng. Mẹ vui như chưa từng được vui, bảo ba “Con nhỏ lớn thiệt rồi, biết nghĩ…”. Nhưng nào phải tôi không buồn. Tôi buồn phát khóc khi năm đầu tiên chính thức trở thành sinh viên lại vẫn lỡ hẹn cùng ngày khai giảng.

Cả một thời học sinh - sinh viên với bao lần lỡ hẹn, giờ đây, khi đã chọn nghề giáo, tôi cương quyết không để lỡ thêm. Ngày khai giảng, tôi dậy từ rất sớm, mặc chiếc áo dài mới may rồi đến trường. Chọn một góc khuất, tôi bắc ghế ngồi đó để nhìn, nghe và cảm nhận từ xa những thanh sắc đặc biệt vừa lạ vừa quen - thanh sắc của cảnh, của người, của đất trời cây cỏ trong cái ngày mà với tôi dường như bao giờ cũng tinh khôi.

Bao giờ cũng vậy, con tim tôi luôn dậy lên những nhịp đập rộn ràng, náo nức, hân hoan khi nhìn tốp học trò đầu tiên lũ lượt bước qua cổng trường đang mở rộng. Đôi khi, tôi bắt gặp mình đang dõi mắt kiếm hoài một bóng hình quá khứ. Liệu trong số những gương mặt bỡ ngỡ, có em nào nước mắt lưng tròng chạy ngược chạy xuôi tìm lớp như cô giáo của các em ngày xưa?

Y Nguyên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI