Khắc khẩu với người thương

07/10/2018 - 18:00

PNO - Chị tôi tuổi ba mươi, khó tính trời thần. Không phải tới tuổi này chị mới khó tính để tôi đổ thừa vì… chị chưa có chồng.

Chị quá nguyên tắc đến mức có thể gọi là lạnh lùng. Mỗi khi tôi nhăn nhó, có lúc bức xúc quá mà phận làm em không thể cự cãi, tôi tuôn ra câu: “Có phải tụi con là chị em ruột không hả má?”. Má cốc đầu tôi: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính, con à”. Rồi má nói tính cách này sẽ thay đổi khi chị lấy chồng, thậm chí má còn đùa vui là tôi sẽ được “phục thù” khi chị có con. 

Khac khau voi nguoi thuong
Ảnh minh họa. Nguồn: shutterstock.

Má nói, ông trời xui khiến người phụ nữ thay đổi kỳ diệu khi được làm mẹ, vì muốn con mình được đối xử dịu dàng nên bà mẹ sẵn lòng dịu dàng với toàn thế giới. Nhưng đợi mãi mà cái ngày tôi được “phục thù” chẳng thấy đâu, rồi tôi bấm còi qua mặt chị và chính tôi thấm đẫm lời dạy của má. Đúng là muốn con mình được yêu thương, bà mẹ sẵn lòng yêu thương toàn thế giới. 

Được rồi, chị muốn ngoan tôi sẽ ngoan, tôi sẽ không phản ứng bất cứ điều gì chị nói, từ nay tôi sẽ làm mọi thứ chị khuyên răn. Hôm nọ thèm chua, tôi mua về mấy trái cóc, chị nói có thai mà ăn cóc coi chừng sinh em bé bị mụn cóc, tôi cười: “Bớt lạc hậu giùm em chút đi!”. Chị đỏ mặt tía tai: “Có kiêng có lành”. Tôi độp lại: “Kiêng là kiêng gió máy, kiêng nói năng tào lao cái miệng ăn mắm ăn muối”. Chị cười khẩy: “Lên án người khác lạc hậu mà mình cũng biết sợ cái miệng ăn mắm ăn muối hả?”.

Sau cơn lý lẽ đôi co, tôi ngồi nhớ ra lý do châm ngòi thấy vô duyên dễ sợ, rồi lần sau vẫn tái diễn.

Nhưng từ nay, vì con, tôi sẽ không ăn cóc trước mặt chị nữa mà chỉ ăn xoài, loại xoài mà chị nói là có nhiều vitamin C nhất trong dây mơ rễ má các loại trái chua chua. Vì chị thích màu hồng đào, tôi sẽ mặc áo bầu màu hồng đào. Trước mặt chị, tôi sẽ luôn giữ trên tay mình một cuốn sách vì chị nói mẹ bầu mà chăm đọc thì em bé sinh ra chắc chắn thông minh… Tôi sẽ rủ chị cùng đi mua nôi. Chị thích kiểu gì tôi sẽ mua kiểu đó. Ừm, một đứa bé nằm trong cái nôi chị ưng ý, hẳn là chị sẽ vui vẻ hôn hít, bồng ẵm.

Khac khau voi nguoi thuong
Ảnh minh họa

Chiều hôm đó tan giờ làm tôi chạy xe tới công ty chị, cầu mong mình đến kịp. Tôi sẽ rủ chị đi ăn gì đó. 

Nhưng không kịp. Ông bảo vệ nói chị đã về cách đây mười phút rồi. Hụt hẫng một hồi, tôi quay xe về hướng nhà ba má. Má nói chị chưa về nhà, từ chỗ làm chị đi dự tiệc cưới người bạn luôn. Rồi má lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao không điện thoại mà phải gặp chị mới được?”. “Có chuyện gì đâu, con chỉ muốn rủ chị đi ăn gì đó cho vui thôi mà!”, tôi ngập ngừng đáp.

Má nhìn cái bụng lùm lùm của tôi và mỉm cười thấu hiểu khiến tôi đỏ mặt. Má ôm vai tôi: “Con à, rồi con sẽ biết thương chị vì mong những đứa con của mình thương yêu nhau”.

Ơ kìa, má nói như là từ trước tới nay tôi không thương chị. Chỉ là cãi cọ không đâu thôi mà, điều mà người ta gọi là khắc khẩu. Má không nhớ sao, trước ngày cưới tôi, má hay kể có cặp vợ chồng kia khắc khẩu, gần nhau là cãi cọ mà xa nhau thì thương nhớ. Thậm chí, khi họ nộp đơn ly hôn thì hai bên gia đình thấu hiểu con cái mình nên khuyên hãy tạm ly thân. Và đúng vậy, chưa đầy một tuần thì họ kiếm cớ gặp nhau rồi em bé ra đời…

Tôi với chị cũng vậy thôi. Bằng chứng là tôi đi lấy chồng mà tấm hình hai chị em chụp chung chị vẫn còn treo trong phòng. Còn tôi, làm sao để má hiểu chiều nay tôi chạy xe ngược xuôi giờ tan tầm chỉ vì muốn gặp chị.

Tôi hiểu rồi. Câu chuyện khắc khẩu má hay kể trước lúc tôi theo chồng hình như là má muốn nhắc nhở chính tôi cái tính hay cãi. 

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI