Trong những ngày lũ của tuổi thơ tôi, lương khô không chỉ là món ăn mà còn là ân tình.
Nhắc lại những ngày tháng đằng đẵng đi tìm một mụn con, anh Ngô Kiên và chị Trần Phương, 38 tuổi, ở huyện Hoài Đức, Hà Nội, không khỏi xúc động.
Người Tà Mun theo chế độ mẫu hệ, các cô dâu phải “cưới chồng”. Chú rể được nhà gái rước về ở rể, ba năm sau đó mới được ra riêng.
Trong nhiều năm bao đồng đi giới thiệu người giúp việc giùm bạn bè, tôi đã vô tình “mai mối” cho bạn tôi một cuộc giành con ngấm ngầm.
Việc “bà ngoại lại thua bảo mẫu” trong cuộc phân quyền nuôi dưỡng một đứa trẻ có hợp lý không?
Không gì ngang trái hơn việc người ta không thể thân thiết, thấu hiểu, hay không-muốn-gần-gũi ruột thịt của mình.
Mẹ bạn gái tôi năm nay gần 80 tuổi. Hôm rồi bà “xuống tay” mua bộ bàn trang điểm thật “xịn”, tốn hẳn bốn triệu đồng.
Nhờ những linh cảm không hay, chị bắt đầu theo dõi anh, phát hiện anh quen cô gái phục vụ quán cà phê gần công ty.
Nước đã rút nhưng Hà chưa thể đến trường. Có cơn bão kinh hoàng vừa đi ngang ngôi nhà nhỏ của mấy chị em, kể từ ngày mẹ mất.
Hôm nay bầu trời xám xịt, mưa gió bão bùng, tôi thu dọn lại cái tủ, sắp xếp một số giấy tờ, và tìm được cái tem phiếu thời xưa cũ.
Có người ăn nên làm ra, nhưng trong mắt thiên hạ vẫn không sang chút nào. Vì rằng, bao nhiêu tiền của thì vợ giữ rịt...
Sự chăm sóc của các con khi cha mẹ đã già, nếu không phải là làm cho họ vui hơn, thoải mái hơn thì có ý nghĩa gì?
Tình yêu theo thời gian có thể là trách nhiệm hay nghĩa vợ chồng, nhưng dù tên gọi nào, đó cũng là ngọn hải đăng cho mình hướng về giữa gió giông.
Ngày mưa dầm, nhân tiện dạy con về chia sẻ, mở lòng, thơm thảo, về một miếng khi đói, về hai chữ “đồng bào”…
Thương nhau từ ngày tay trắng, họ cùng nhau tạo dựng chuỗi nhà hàng Âu 48 Bistro và tiệm ăn Cô Chín xứ Quảng. Anh vẫn thường nói: “Của chồng công vợ”...
Người dân kêu trời không thấu, chỉ biết chép miệng hỏi nhau: “Bao giờ khúc ruột miền Trung mới bớt khổ? “.
Nếu thiên tai nghiệt ngã cứ giáng xuống bất thường, đàn bà mùa lũ chẳng biết làm sao để hết cơ cực, tủi phận, nhưng họ đã biết cách mạnh mẽ...
Trong trăm ngàn cuộc thiên di vào Nam, hành trang của đàn ông miền Trung chỉ là câu nói: “Sài Gòn việc nhiều, dễ sống”. Đàn bà thì ở lại...
Đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai, nhan sắc rồi phai, lời ngọt rồi bay mất. Chỉ có mùi hương ở lại.
Trước đây tôi là đứa con thờ ơ với cha mẹ. Có khi cả năm tôi chẳng về thăm ông bà.
Khi tôi cúi xuống giường, ghé tai chú nói: “Chiều nay bố mẹ con và hai cô sẽ về”, nước mắt tràn ra và chảy trên thái dương gầy gò của chú.
Cứ lúc nghĩ đến việc anh ấy phản bội, ngay lập tức em hóa thành quỷ dữ. Em quậy tung nhà...
Rồi họ chia tay. Bạn bỏ hết các loại nước hoa từng dùng với người cũ, như một cách đoạn tuyệt với quá khứ...
Không phải hình ảnh những phụ nữ có cuộc đời êm ả hay tiện nghi. Đó có thể chỉ là khoảnh khắc họ là họ, điềm nhiên mỉm cười giữa cực nhọc.
Mỗi mùa bão lũ ngặt nghèo, người ta lại thấy những người đàn bà “keo kiệt” miền Trung ấy lừng lững đứng lên, nối tiếp sự sống trong cái kiệt cùng.