Già mới thật sự cần nhau

13/10/2021 - 05:50

PNO - Ông bà hiểu ra rằng họ thật sự cần có nhau, con cháu có chăm kiểu gì cũng không bằng “ông bà chăm nhau”.

Nhiều cặp vợ chồng đã già, con cái cháu chắt đầy đàn vẫn xung đột như cơm bữa. Có “ca” xung đột tới mức không thể hòa giải và dẫn tới “chiến tranh lạnh”, ly thân, thậm chí đưa nhau ra tòa…

Ông Hy và bà An đã ngấp nghé ngưỡng tuổi “cổ lai hy”. Lúc trẻ, vợ chồng luôn “đồng thanh đồng khí”, làm gì cũng có đôi có cặp, nắm tay cùng vượt qua bao sóng gió cuộc đời.

Vậy nhưng tới lúc tuổi già lại bắt đầu sinh ra hục hặc, cự cãi. Những chuyện mới nhìn tưởng chẳng đâu vào đâu; vậy nhưng dần dà cứ leo thang theo kiểu “nâng quan điểm” thành ra lớn chuyện. 

Mẹ bà An mất, ông Hy lập bàn thờ, đặt bài vị mẹ vợ ở chỗ hơi chật hẹp, tối tăm. Bà An hờn nhưng không nói, cứ lặng im, mặt nặng mày nhẹ suốt mấy tháng ròng.

Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK

Tới lúc kình nhau không nhịn nổi, bà mới bung ra: “Nhà là nhà chung, của chồng công vợ chớ phải riêng ông. Vậy mà ông nỡ đem ông bà cha mẹ ông thờ phía sáng, còn mẹ tui ông đem nhét vào hóc tối…”. 

Tính ông Hy thời trẻ không thích nhậu nhẹt, bạn bè, nhưng khi về già không vướng bận làm ăn nên ông có cơ hội giao du, tụ tập. Bà An khó chịu về chuyện ông cứ rượu vào lại về nhà “mở đài” huyên thuyên đủ thứ chuyện.

Chưa kể lâu lâu còn rủ bạn về nhà “gầy độ” nhậu. Bà phản ứng thì ông Hy giở thói gia trưởng ra nạt: “Biết gì mà nói nhăng nói cuội…”. Bà nói nữa, ông nổi sung nặng lời: “Bà ở được thì ở, không được… thì biến!”.

Nghe ông Hy nói ngang ngược, bà An tức khí lăn ra la làng. Chuyện xé to, con cái túa về hỏi han, khuyên giải đôi bên. Bà An khăng khăng: “Má chịu đựng ổng đủ rồi, không chịu thêm được nữa!”.

Con cái bèn họp lại tìm giải pháp tạm thời. Cái nhà khá rộng nên ngăn cho hai cụ ở riêng. Bà chọn một chỗ đẹp nhấttrong phòng để thờ mẹ.

Bớt nhìn nhau nên hai người cũng bớt cãi nhau. Đám con cháu phân công nhau gọi điện, thăm hỏi ông bà, cha mẹ. Khó chịu với nhau, nhưng ông đau ốm, nhức mình, bà vẫn nấu cháo mang sang… Bà té trật chân, ông cũng tự nguyện quét sân, lau nhà… Đám con cháu bớt lo: “Thôi kệ, hai cụ ở riêng mà vẫn sống có nhau là được rồi”. 

Chuyện vợ chồng ông Minh, bà Lạc thì “bi kịch” theo kiểu khác. Lúc trẻ, hai người sống chung khá hòa thuận. Ông Minh vốn chất phác lo làm ăn, chỉ phải cái tính hơi… ở dơ và chậm lụt vụng về, làm trước quên sau.

Khi người ta trẻ thì những “bệnh” ấy tuy có gây bực mình chút ít nhưng không đến mức khiến cho “đối tác” bức xúc. Thêm nữa, ông Minh thường xuyên đi làm xa nên thời gian sống chung vợ không nhiều. Vậy nhưng tới lúc ông nghỉ hưu, về nhà sống hẳn với vợ con thì mới… ra chuyện.

Tuổi già lẩm cẩm khiến những tật chứng của ông Minh lúc trẻ giờ ngày càng trầm trọng. Ông ăn ở luộm thuộm, làm đâu bỏ đó, nói đâu quên đó. Ác nỗi, tính bà Lạc lại sạch sẽ, chỉn chu ngăn nắp hơi quá mức, nên bà rất khó chịu.

Ban đầu bà còn cố theo sau nhắc, hy vọng ông sửa đổi. Nhưng già rồi, thói quen in thành nếp, sửa sao được? Chưa kể bị “chỉnh” nhiều nên ông Minh mất tự tin, sai sót càng trầm trọng hơn. 

Bà chỉnh không được thì bức xúc, từ bức xúc dẫn đến nặng nhẹ, thậm chí mắng mỏ ông. Ông Minh cũng đâu phải đất cục để có thể nhịn vợ hoài. Vậy là lục đục, cự cãi. Tình cảm vợ chồng cứ ngày một bị bào mòn. Không dám chia tay sợ con cái buồn, làng xóm cười chê; nhưng hai ông bà sống chung cứ hệt như đang “chịu nạn”…

Cuối cùng hội người cao tuổi và hội phụ nữ địa phương vào cuộc. Các chị, các bà thì cung cấp cho ông kiến thức về tâm lý phụ nữ. Các ông thì giải thích với bà vợ về cái tôi của đàn ông. Mưa dầm thấm lâu, bà vợ bớt “soi” chồng, ông bớt bê bối.

Ông bà hiểu ra rằng họ thật sự cần có nhau, con cháu có chăm kiểu gì cũng không bằng “ông bà chăm nhau”. 

Y Nguyên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI