Một thời thuê băng đĩa coi phim

05/11/2025 - 21:46

PNO - “Sài Gòn phim dịch và lồng tiếng Fafilm Việt Nam phát hành, bộ phim…” - tôi dám chắc những ai thuộc thế hệ 7X, 8X và đầu 9X hễ nghe tới câu hiệu này, bao ký ức tuổi thơ về một thời ăn ngủ cùng phim bộ lại ùa về.

Những cuốn phim  ở tiệm thuê băng đĩa ngày nào  - Ảnh do tác giả cung cấp
Những cuốn phim ở tiệm thuê băng đĩa ngày nào - Ảnh do tác giả cung cấp

Thập niên 1990 của thế kỷ trước, khi các kênh truyền hình còn rất hạn chế về phim ảnh, thiên đường tuổi thơ của chúng tôi là những tiệm cho thuê băng đĩa - nơi các bộ phim dài tập của Hồng Kông (Trung Quốc) luôn ăn khách. Đó cũng là giai đoạn hoàng kim của phim do đài TVB sản xuất. Thông tin ấy sau này khi lên TPHCM học rồi lập nghiệp, tôi mới tìm hiểu qua sách báo. Còn thời nhỏ, chúng tôi chỉ biết những bộ phim nằm trong những cuộn băng màu đen kia là thú vui giải trí của cả gia đình, làng xóm.

Hồi đó, nhà nào cũng ráng sắm một đầu máy chiếu băng video. Băng video được sử dụng với đầu video - được coi là một tài sản có giá trị trong nhà. Nhà nào sở hữu một chiếc đầu video Nhật hiệu Panasonic hay Sony chưng ở phòng khách xem như… oai hết phần thiên hạ. Nhà nghèo hơn một chút vẫn có thể sắm một đầu máy cũ, tuy chất lượng phim chiếu lên thi thoảng bị mờ nhưng vẫn đủ thỏa đam mê “cày” phim bộ sáng đêm.

Mỗi băng video gồm vỏ băng bằng nhựa, trong đó có một dây băng từ. Băng video có thể dùng để ghi đi ghi lại nhiều lần những nội dung khác nhau. Đó là lý do khiến những hàng cho thuê băng có thể xóa rồi thu đè nhiều bộ phim trên cùng một “xác băng”. Càng thu đi thu lại nhiều lần, dây băng từ càng bị kéo giãn thành hình răng cưa. Theo kinh nghiệm của tôi, những cuốn phim răng cưa thường kêu rẹt rẹt khi chiếu, hình ảnh bị giật, mờ; méo tiếng. Vậy nhưng khi đã tới cơn ghiền, chẳng hạn coi tới tập 5 mà băng tập 6 bị rè thì vẫn mướn về coi tiếp chứ không thể chờ đợi.

Cùng với sự thịnh hành của băng video là sự nở rộ những hàng cho thuê băng. Giá thuê ban đầu là 1.000 đồng mỗi ngày, sau tăng dần lên 2.000 đồng. Nói là một ngày chứ ai coi xong tập này là lật đật đem trả để thuê tiếp tập khác, phim khác. Nhiều lúc đang đợt có mấy bộ phim kiếm hiệp hay như Anh hùng xạ điêu, Cô gái Đồ Long, Thiên long bát bộ…, tụi con nít chúng tôi được giao nhiệm vụ chạy thiệt lẹ ra hàng băng đĩa mà mướn cho kịp. Nhiều khi không có tập phim cần tìm, tôi còn năn nỉ chủ hàng giở cuốn tập ghi chép để truy coi nhà nào đang giữ cuộn phim mình cần đặng đạp xe tới lấy bởi sợ người khác thuê mất.

Thời đó, sửa đầu video là công việc ăn nên làm ra. Do không phải ai cũng có tiền mua máy mới, đa phần đều là máy cũ lắp ráp chắp vá nên rất hay trục trặc (kẹt băng, dơ đầu từ, nuốt băng, rối băng…). Còn băng video rất hay bị mốc, thậm chí bị đứt và phải nối lại. Kỳ cạch chắp vá, sửa lên sửa xuống miết mới coi trọn tập phim, vậy mà ai cũng vui. Tầm 19g là nhà nhà coi phim. Mấy anh thợ hồ, mấy bà nội trợ, những người lao động chân tay… cũng gác hết công việc, gác đi nỗi lo cơm áo gạo tiền để vui buồn, khóc cười với phim bộ.

Máy quay băng bằng tay - Ảnh do tác giả cung cấp
Máy quay băng bằng tay - Ảnh do tác giả cung cấp

Từ cuối những năm 1990, đầu năm 2000, cùng với sự phát triển của internet, các kênh truyền hình kỹ thuật số, truyền hình cáp… phát triển khiến người dân có nhiều sự lựa chọn hơn.

Sự thịnh hành của đĩa CD, DVD khiến băng video không còn được ưa chuộng và dần chìm vào quên lãng. Dần dà, những chiếc đầu video - niềm tự hào một thuở - trở thành món đồ cổ có cho cũng chẳng mấy người xài. Có chăng đọng lại trong miền ký ức sâu thẳm của những đứa trẻ 7X, 8X ngày xưa là hình ảnh cả nhà, cả xóm quây quần dán mắt vào màn hình. Đó là những khoảnh khắc sum vầy hạnh phúc và vui vẻ, không phân biệt sang hèn, thân sơ.

Bình An

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI