Ba mẹ vô tâm, con vô... tù!

12/12/2014 - 16:21

PNO - PN - Lặn lội gần 200km, hết xe buýt, xe tốc hành đến xe ôm, ba mẹ mới gặp được con. Con bước ra, lạ lẫm trong bộ áo của trại giam, vẫn tỏ ra vui vẻ. Con còn nhoẻn miệng cười, có lẽ để ba mẹ đừng buồn.

edf40wrjww2tblPage:Content

Con bình thản như lúc ở nhà, như chưa có chuyện gì xảy ra… Dẫu từ khi con bị tạm giam, trải qua thời gian dài chờ xử án, ba mẹ cũng đã phần nào chấp nhận sự thật này, nhưng hôm nay gặp con, lòng ba mẹ đau như có ai xát muối. Mẹ con nước mắt chảy dài, trong khi mắt ba tối sầm, trong đầu quay cuồng muôn ngàn hối tiếc, phải chi…

Phải chi lúc trước ba mẹ đừng suy nghĩ quá đơn giản, nông cạn. Ba làm xây dựng, thường xuyên đi công trình xa nhà. Mẹ bận rộn với sạp hàng nhỏ ngoài chợ. Gia đình còn nghèo, ba mẹ nghĩ: thương con là phải ráng làm lụng, kiếm tiền lo cho con, có ai ngờ… Mãi đến khi xảy ra chuyện, tìm hiểu sự việc qua bạn bè con, ba mẹ mới hoảng hốt vì thiếu sự quan tâm đến con.

Thấy con mỗi ngày đi học đều đặn, điểm số vẫn ở mức khá, ba mẹ cho là ổn. Có ai ngờ, ở trường con hay đánh bạn, thậm chí đánh nhau với các băng nhóm giang hồ tuổi teen… Theo lời mấy bạn chung lớp, con là “đại ca” trong trường và vài khu xóm lân cận, khi đụng chuyện có thể huy động cả chục “đàn em” đánh nhau. Vậy mà, ba mẹ chẳng biết gì. Phải chi ba mẹ để ý hơn đến những vết rách trên quần áo con lúc đi học, đi chơi về. Phải chi ba mẹ bỏ công tìm hiểu kỹ hơn về những vết bầm trên mặt, trên người con…

Ba me vo tam, con vo... tu!

Mỗi ngày ba mẹ cho con ít tiền ăn sáng và tiêu vặt. Vậy mà, chẳng bao giờ thấy con than thiếu tiền. Đã vậy, con còn tiêu xài rất thoải mái. Ba mẹ chắt chiu cả năm mới mua được chiếc xe máy cũ cho con đi học. Vừa mua về vài tháng, con đã đem đi tân trang đủ kiểu, lúc thì làm máy, lúc thay pô, lúc lại sơn xe… vài ba bữa lại thấy con đổi điện thoại mới. Thỉnh thoảng, con lại mua đồ ăn về đãi ba mẹ. Ba mẹ thật ngây thơ khi tin những câu trả lời của con: “Bạn cho con mượn điện thoại”, “Con làm thêm mấy việc trên mạng nên có tiền”… Phải chi ba mẹ tỉnh táo hơn.

Rồi đến ngày nọ, mọi chuyện vỡ lở. Công an đột ngột đến nhà, báo cho ba mẹ tin động trời: con bị bắt khi đang cướp giật ngoài đường. Ba mẹ cứ tưởng họ nhầm người. Mãi đến khi gặp con trong phòng tạm giam, ba mẹ mới tin đó là sự thật. Thì ra, con cùng những bạn xấu vài tuần đi cướp giật một lần. Tính đến ngày bị bắt, nhóm của con đã thực hiện gần 20 vụ cướp. Ba mẹ chạy vạy khắp nơi để lo khắc phục hậu quả cho con. Nhưng do nhóm của con cướp nhiều lần, trong đó có một nạn nhân bị té xe thương tật rất nặng, con là đứa cầm đầu trong vụ này, nên tòa tuyên án con 12 năm tù…

Ba mẹ chỉ có một mình con. Con là hy vọng, niềm vui sống, tương lai của ba mẹ. Còn niềm đau nào lớn hơn? Tất cả chỉ vì sự vô tâm của ba mẹ. Cả nhà mình sẽ cùng vượt qua khúc quanh khó nhọc này để làm lại từ đầu, con nhé!

 DUY NHÂN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI