PNO - Một cô gái kể về cha như một kẻ bạo hành tàn ác, người ta trách bà mẹ sao chịu đựng lâu đến thế, sao không có giải pháp bảo vệ con?
Chia sẻ bài viết: |
Linh PA 17-03-2023 21:09:14
Đồng ý. Tố cáo thì chỉ thấy can ngăn, hoà giải, hoặc nói mình làm quá lên. Thôi gặp quỷ dữ thì lo tích tiền mà chạy sớm các mẹ ạ.
Quỳnh Khánh 17-03-2023 11:05:11
Mình cũng từng tố cáo chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu. Đến giờ dù đã thoát ly nhưng mà kí ức nó cắm sâu trong tiềm thức đến nỗi dù có gia đình riêng mà chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại của người gọi là cha
ấy là cơ thể tự run sợ. Không có cơ quan nào có thể bảo vệ được mẹ con mình. Mọi đơn từ tố cáo rơi vào thinh lặng thậm chí mình cho lên báo thì ầm ĩ dc một thời gian rồi lại như ko. Nên chị em mình lựa chọn đưa mẹ đi khỏi quê nhà. Tài sản ko có gì ngoài mảnh đất không thể chia thì quan tâm gì ngoài sức khỏe và an toàn của mẹ. Bọn mình đã phải làm tâm lý cho mẹ rất nhiều mẹ mới chịu đi. Mà đến giờ này vẫn không yên. Không bạo hành vật lý được thì bạo hành tinh thần đến nổi chả ai dám nghe điện thoại. Càng già càng có tuổi ông lại càng tệ hơn.
Trả lời 15 thích 0 không thích
Hehe
Bạn sợ nên lão mới làm càn...bq j nghe và chửi lại , ghi âm lại mang loa đến cổng nhà phát cho lão ấy nghe. Sợ j bạn
Sự đồng hành luôn mang đến nguồn sức mạnh diệu kỳ. Càng trong chông gai, thử thách, sự đồng hành lại càng đáng trân trọng.
Thấy vợ có thiện chí, chú Tài mở lòng: “Bởi vì em luôn đúng, nên lúc nào anh cũng là người sai".
Một ngày mùa xuân năm 1975, anh đã đứng lặng nhìn chị tan trường về, băng qua đường để lên xe buýt, rồi ly cách đằng đẵng 15 năm trời.
Cả vợ và chồng đều lo khi nửa kia có gia đình mới, con gái sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Không biết rổ đậu ngon vì chắc hạt hay ngon vì không khí xóm giềng cùng bao thế hệ gia đình bên những câu chuyện ngắn dài xoay quanh mùa đậu.
Sau chuyến du lịch, trong khi vợ đăng ảnh 2 người nắm tay tình cảm thì anh đăng tấm lưng một mình với caption “cô đơn trước biển".
Mẹ tôi, yêu bóng đá với một tình yêu tuyệt đối, như yêu đứa con của mình, ủng hộ các cầu thủ hết mình.
Một tấm gương hôn nhân nứt chỉ có thể lành được nếu cả hai cùng có ý muốn hàn gắn.
Ba mắng tụi con “chỉ thích những điều nhảm nhí”, “không lo học, chỉ mải đu thần tượng”…
Ngoài 80 tuổi nhưng vợ chồng ông Nguyễn Văn Bảy vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Họ vẫn chăm sóc, quan tâm và trao cho nhau yêu thương từ những việc nhỏ nhất.
Ở xã Nghĩa Thắng (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông), ai cũng biết đến Nguyễn Văn Tiến (31 tuổi) với câu chuyện hiếu thảo anh dành cho mẹ.
Hồi ấy, nhà nuôi rất nhiều gia súc, lại làm ruộng nhiều nên cha tôi sắm hẳn 2 chiếc xe kéo. 1 chiếc xe trâu kéo, 1 chiếc xe bò kéo.
Chị Huyền thấy mông lung về cuộc sống, khó quản lý cảm xúc. Qua giới thiệu, chị Huyền theo các câu lạc bộ “chữa lành”, thiền định.
Ngày tôi đi lấy chồng, bác tôi cười, bảo: “Con gái mà lấy chồng xa/ Giống như con lợn khái tha lên rừng”. Tôi đã không hiểu sao bác nói vậy.
Ép người khác ăn thứ họ không muốn thì khác gì chịu cực hình. Mỗi người một khẩu vị theo sở thích, chị không thể bắt chồng con theo mình được.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.