PNO - Cái chết của cô gái ở Hà Nội sau gần 2 năm mới được phát hiện đã gây rúng động xã hội. Tình làng nghĩa xóm ở phố thị được đặt ra. Phải chăng sự kết nối xóm giềng ở các đô thị lớn không tồn tại?
Chia sẻ bài viết: |
Giang 06-05-2024 14:08:19
Hàng xóm nhà tôi tổ chức ăn nhậu kết nối, tôi chẳng thích chút nào. có đàn ông không thì đỡ, còn thêm mấy mụ đàn bà nập nà, nập nợn... cũng ăn nhậu, ca hát... đến 11 giờ đêm... ban đầu, tôi không quan tâm, nhưng sau phát hiện ra vì mình quá dễ dàng, chồng mình quá cả nể mấy người này, không biết từ chối, từ rủ rê ăn nhậu, rồi tổ chức đi chơi xa, rồi chở một người ly dị đi chơi vườn trái cây;-(... rồi nhắn tin. phát hiện ra, tôi làm dữ, cấm chồng tham gia tụ tập ăn nhậu mà có đàn bà, có những mụ nạ dòng rảnh rỗi như vậy. Chồng tôi cũng biết lỗi, giờ chỉ thỉnh thoảng nhậu với đàn ông... mà tôi cũng chẳng thích ảnh nhậu. Tôi tuyên bố: anh đã bị loét bao tử, nếu anh chết vì xuất huyết bao tử do ăn nhậu, em sẽ lấy chồng khác. Ráo hoảnh ;-(... Rượu, bia làm con người bớt người đi, hãy hạn chế đi mọi người ơi
Nhà nào cũng háo hức xin nuôi bộ đội. Nhà nào không được nhận nuôi bộ đội, bà con giận dỗi, lên uỷ ban khiếu nại.
"Ngày xưa cha ông mình đổ xương máu, giờ thời bình, con chỉ cần… “đổ mồ hôi” để học hành, sau này xây dựng quê hương..."
Ngày 30/4/1975, giữa biển người hân hoan, anh lính đặc công Lê Mạnh Hùng không kìm được nước mắt...
Thi thoảng, tôi bày biện lục bình, dâm bụt, hoa dại hái bên đường rồi cùng con chơi trò bán bánh mì giả bộ.
Mỗi tháng Tư về, trái tim tôi vẫn rung lên những nhịp đập tha thiết và luôn biết ơn sâu sắc ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam 30/4/1975.
Tôi nóng nảy, tôi sai lầm, tôi buồn bã, tôi vui sướng. Và buồn vui ấy chỉ thỉnh thoảng mới có thể chia sẻ cùng cha.
Đại thắng mùa xuân lịch sử 30/4/1975, hòa bình lập lại, tôi trở về với gia đình trong niềm vui sum họp sau mười mấy năm đi kháng chiến.
Chỉ đến khi những đứa trẻ lần lượt chọn cách rời bỏ thế giới này, những bậc làm cha mẹ mới giật mình tự hỏi: vì đâu?
Hỏi má thích quà gì? Má cười bảo chỉ cần dẫn má ra Dinh Độc Lập đúng ngày 30/4 để hòa chung không khí đại lễ tưng bừng...
Trong hành trình mang hương vị quê nhà đi muôn phương, anh Nguyễn Đức Nhật Thuận - luôn tự nhắc mình phải mang nụ cười về cho cha mẹ.
Anh bối rối chưa tìm được chìa khóa mở cửa trái tim thì hay tin có người sắp coi mắt cô....
Với tôi, chữ hiếu không chỉ là việc phụng dưỡng cha mẹ mà còn là giữ gìn danh dự cho gia đình, để cha mẹ tự hào.
Hòa bình đẹp lắm nhưng bà tôi, dì tôi, những người phụ nữ thân yêu quanh tôi vẫn sống trong những mất mát không bao giờ có thể lấp đầy.
Không chỉ đồng hành với vợ trong công việc, anh Tuấn Anh còn luôn san sẻ, lắng nghe và quan tâm vợ từ những điều nhỏ nhất.
Dù cuộc sống có lúc thăng trầm, anh luôn giữ vững nguyên tắc: không để khó khăn ảnh hưởng đến con.
Hòa Bình không chỉ là tên gọi, mà còn là thông điệp vô cùng ý nghĩa, bởi khi ấy đất nước mới vừa thoát khỏi chiến tranh.
Ngày xưa, mỗi lần ba bệnh, không thể xuống bếp, chị em tôi lại khấp khởi mừng thầm vì khỏi phải ăn mấy món dở ẹc của ba.
Ba tôi - người trong bức ảnh cũ mà tôi luôn cẩn thận giữ gìn - là một trong 4.234 tù nhân chính trị từng bị giam giữ tại Côn Đảo.