Sao người ta thản nhiên vui vẻ sống, còn mình thì…

21/05/2019 - 05:30

PNO - Hôn nhân nhàm chán phai nhạt không lý do. Bỗng dưng bị ghét, trở thành mồi ngon của truyền thông công sở, vỉa hè. Món trang sức yêu thích bị rơi mất. Ta đang bị gì mà đụng đâu cũng đổ vỡ thế này?

Buổi sáng, người đàn bà soi gương, thấy quầng mắt sạm đen, cả khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi khó giấu. Nhất là ở độ tuổi không còn son rỗi nữa, những tàn tạ khiếm khuyết ấy càng rõ mồn một, khiến người ta thật sự khổ sở khi nhìn lại chính mình.

Chẳng tới mức quá quan trọng vẻ bề ngoài, nhưng với một phụ nữ mà nói, điều gì khiến họ tuyệt vọng hơn nỗi buồn tàn phai nhan sắc? Làm cách nào để tự lên tinh thần cho từng ngày đang vô vị trôi qua?

Sao nguoi ta than nhien vui ve song, con minh thi…
 

Giữa trưa, người đàn bà biếng ăn, cũng lười ngả lưng, thèm có ai đó thú vị để chuyện phiếm đôi câu. Lục tung danh bạ mà chẳng tìm ra một người khả dĩ. Người thì bận rộn, người đã có “độ” khác, kẻ lại đang ở xa quá, có khi chỉ vì lười di chuyển mà từ chối. Người đàn bà bần thần với ý nghĩ, dường như cả nhân gian đang dần chối bỏ mình. Ta đã làm gì cuộc đời ta, mà ngày càng trở nên thui thủi lạc lõng thế này?

Cuối ngày, người đàn bà gội đầu xong, nhìn nắm tóc rụng đầy tay mà xót. Mấy năm nay, đã lưu ý đầu tư chọn loại dầu gội chuyên dụng, hàng nhập đắt tiền, nhưng cũng không thể cứu vãn hậu quả của những đêm thiếu ngủ, các trận xì-trét kéo dài. Mái đầu thưa thớt không những ảnh hưởng tới hình ảnh, mà còn cho thấy sức khỏe đang trên đà suy kiệt... 

Người đàn bà tự hỏi có ai giống mình không, ra đường nhìn thiên hạ tấp nập lại qua, bỗng băn khoăn rằng, sao người ta có thể thản nhiên vui vẻ mà sống, còn mình thì… Do số mệnh mình không tốt, hay mình đã làm gì sai, chẳng cố gắng hết sức, bản lĩnh yếu kém nên mới gặp nhiều chuyện bất lợi? Nghĩ xong, giật mình nhớ ra, ta không phải là cá, sao biết cá đang vui khi cứ bình thản tung tăng bơi lội?

Bởi nhân sinh niềm vui cũng có đấy, nhưng thường qua rất nhanh, còn nỗi buồn thì cứ đeo bám mãi. Ai cũng có những vấn đề riêng của mình. Đứa con gái nhỏ đi thi tin học về, bị điểm kém, uất ức bật khóc từ cửa. Vì khi nhìn qua bạn kế bên, đáp án y hệt, mà bạn tám điểm. Hỏi cô, cô bảo máy chấm, có thể do em viết hoa đầu câu lệnh nên mới bị vậy.

Cô thiếu nữ mới lớn lo âu vì mặt mụn lại dư cân. Cha mẹ hình như thương con không đồng đều. Cậu con trai uất ức vì chơi bóng bị bạn bắt nạt. Toàn chuyện trẻ con nhỏ nhặt thôi, nhưng với chúng, đấy vẫn là cả một bầu tâm sự. 

Sao nguoi ta than nhien vui ve song, con minh thi…
Ảnh minh họa

Ai cũng có những lo toan của riêng mình. Đơn giản nhất là gánh lo cơm áo, học hành, sự nghiệp. Công việc làng nhàng, lương bổng thiếu thốn. Con cái hư hỏng, lười biếng, yêu đương nhăng nhít. Bản thân đau ốm triền miên. Tự dưng lại có đứa cháu ngoại chào đời sớm hơn dự kiến nhiều năm.

Người trong tim ta đã lạc lòng. Người thân qua đời và mãi không thoát khỏi ám ảnh. Hôn nhân nhàm chán phai nhạt không lý do. Bỗng dưng bị ghét, trở thành mồi ngon của truyền thông công sở, vỉa hè. Món trang sức yêu thích bị rơi mất. Ta đang bị gì mà đụng đâu cũng đổ vỡ thế này?

Bạn có nhìn thấy bóng mình đâu đó trong những ví dụ kể trên không? Bạn đau vì cô độc, bạn sầu vì bất lực, bạn khổ sở vì mình không đáng phải chịu cảnh hẩm hiu. Không phải đố kỵ, nhưng hà cớ gì bao phụ nữ khác không tài chẳng đức, có gì hơn đâu mà đời họ rạng ngời sung sướng như vậy? Xin thưa, bấy lâu bạn vẫn thấy người này cười, mấy ai thấy người kia khóc đâu, phải không? Nên bạn cứ ngỡ rằng, mình bị ông trời đối xử bất công, bị cả thế giới lãng quên, là sản phẩm lỗi của tạo hóa. Bạn nhầm rồi.

Sao nguoi ta than nhien vui ve song, con minh thi…
Ảnh minh họa

Ngoài kia, thậm chí là người sống cùng nhà với bạn, ngồi bên cạnh bạn trong văn phòng, đi chung xe buýt với bạn hằng ngày, vẫn ê hề con người đang tự vật vã với các vấn đề của chính họ. Hiếm ai giúp được nhau, càng chẳng có ai sống giùm cuộc đời ai được. Đành phải tự tìm cách giải quyết hoặc vượt qua mà thôi. Vì phải như thế, mới là đời.

Bao lâu rồi bạn không đi xa, không ăn một món ưa thích, không sắm đồ mới hay tặng bản thân một món xa xỉ, không ngồi một mình ở nơi yêu thích mà ngẫm sự đời, không mặc kệ trách nhiệm lớn nhỏ để đi coi phim, không gặp một người mà bạn từng trân quý? Bao lâu rồi, bạn không thể khóc thỏa thuê vì cứ mãi cố dồn nén chịu đựng?

Cuộc đời tưởng dài, mà ngắn lắm. Có những khi, bạn đứng bên hiên nhà, nhìn mưa đi ngang qua, tự hỏi vì đâu mà ta đánh mất thanh xuân vội vã tới mức chưa kịp làm gì, chẳng kịp nếm trải gì, thì đã như người đàn bà đầu câu chuyện. Tiếc nuối quá khứ đến mức trở nên vô cùng dằn vặt ở thì hiện tại, xong vội vàng lao bổ vào tương lai mà quên hẳn một điều: chúng ta đang sống là ở từng khoảnh khắc buồn vui bây giờ.

Khoảnh khắc đó mới thật đáng sống. 

Hoàng My

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI