PNO - Có những người phụ nữ ngang nhiên bước vào cuộc hôn nhân của một gia đình khác mà không mảy may hối lỗi hay ngại ngùng. Trên mạng xã hội, họ đắc thắng và tin mình là người được yêu thương hơn.
Chia sẻ bài viết: |
Chuyện này có lẽ xuất phát từ việc chị dâu mua tặng mẹ một chiếc điện thoại thông minh và mẹ kết nối với một nhóm bạn đồng niên.
Xem “siêu phẩm” của mình từ AI, các bà vợ yên tâm, nghĩ mình chưa đến nỗi nào. Nỗi sợ bị chồng chê cũng tạm nguôi ngoai.
2 bà sui động viên nhau cố gắng tự chăm lo sức khỏe, cố gắng tự lo liệu cho bản thân để không phiền đến con cái.
Các lớp học trải nghiệm làm bánh, đan len, làm gốm… giúp người học tạm quên nỗi lo âu, căng thẳng.
Có lần, cha cháu bệnh nặng, tưởng đã bỏ được rượu nhưng khi qua khỏi, ông lại uống nhiều hơn.
Đám cưới không có chú rể. Cô dâu là chị Ba - mẹ tôi. Mỗi lần con cháu về quê, chúng tôi cứ gợi ý cho chị Ba kể chuyện tình.
Chiều lành lạnh, cơn gió bấc từ đâu thổi tới. Mẹ lên đồng cắt thêm cỏ cho đàn heo nằm phơi. Tôi nhóm bếp nấu nồi cơm, chắt nước khi cơm sôi...
Tôi xa anh thật rồi! Không ai dỗ dành khi tôi khóc. Tôi và anh là đôi đũa lệch, lệch cả đường đời.
Trên cánh đồng trước nhà, nước mênh mông, vàng đục, tràn lên cả đường đê. Vài chiếc thuyền con đã ra đồng. Tiếng mưa hòa chung tiếng mõ vang vang…
Lúc ấy, mẹ chỉ lặng thinh, hai hàng nước mắt cứ thế rơi lã chã. Nhưng sự im lặng của mẹ khiến ba nhanh chóng hối hận.
Đời sống hôn nhân đâu phải chỉ quy vào những chuyện như mấy giờ về, sáng mai ăn gì, con học hành thế nào…
Người thân, người quen khuyên chị bỏ chồng, chị nói: "Bỏ rồi, người ta sống ra sao. Cũng là cha của con mình mà”.
Hôm rồi, trong lúc dọn dẹp chiếc hộp đựng những món đồ lỉnh kỉnh, tôi gặp lại tấm ảnh cũ ố vàng, chụp cách đây đã hơn 25 năm.
Người mẫu Minh Tú vừa cầu hôn bạn trai người Đức sau 11 năm hẹn hò. Sự việc khiến nhiều người bất ngờ.
Cả 2 vợ chồng đều xem trọng gia đình và giá trị truyền thống nên dù ở đâu, họ cũng hạnh phúc và tự hào về bản xứ của mình.
Họ chê cháu “hời hợt”, “thiếu ý tứ”, “ruột để ngoài da” và nặng hơn là “vô duyên”...
Thấy ông vất vả, bận rộn cả ngày, tôi khuyên ông dành thời gian nghỉ ngơi, ông cười: “Giờ mà rảnh rỗi, ngồi không là ba phát bệnh”.
Kỹ năng sinh tồn trong bếp nhà mình - nghe kỳ lạ nhưng không hề vô lý.