Porn addiction dần từ cướp đêm sang cướp ngày mọi thứ: tâm trí, thời gian, công việc, tiền bạc… cùng đủ rắc rối của bị hại.
Thấy con cháu về, mẹ mừng tíu tít. Mẹ sang hàng xóm xin nắm rau, hái trái ớt, nhân tiện khoe: “Đám con tui mới về chơi”.
Liệu trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, cô có còn quyền tự chủ như vậy? Và nên chăng, cô cũng cần tạo những khoảng thời gian chỉ có riêng mình?
Hơn 50 năm nay, các cháu chỉ có thể biết đến cậu qua lời kể và tấm bằng lồng kính trang trọng có mấy chữ màu đỏ: Tổ quốc ghi công.
Ở độ tuổi U70, bà Loan tự tay làm việc nhà, thu vén cuộc sống một cách trôi chảy.
“Yêu một người, phải cần cố gắng bao nhiêu?” - câu hỏi tưởng đơn giản nhưng thật khó trả lời chính xác.
Mỗi người có ý thức một chút khi tham gia các nhóm Zalo thì tốt biết mấy!
Sếp tôi, sau 5 ngày đi xa lại nhớ một bữa cơm nhà. Câu “vợ là nhà” mà sếp hay nói, giờ tôi hiểu đó không phải lời nói vui cửa miệng.
Hãy níu mình bằng những yêu thương được dệt bằng buồn vui, trách nhiệm của những ngày tháng thực tại.
Họ chấp nhận sống như 2 người bạn cùng chăm lo cho con. Cô có cuộc sống của cô và anh cứ thoải mái sống theo ý anh.
Tôi giàu có, đó là lợi thế đồng thời cũng là nỗi khó của tôi bởi làm sao biết chắc người ta yêu mình không phải vì tiền.
Không bao giờ là trễ để mỗi ngày của hành trình hôn nhân được lấp đầy bằng những yêu thương.
Giữa lúc tưởng chừng đã mất tất cả, ba mẹ vợ đã tìm gặp tôi. Ông bà khiến thằng con rể như tôi hết ngạc nhiên rồi xấu hổ...
“Cho bạn bè mượn tiền là bạn đang mua lấy kẻ thù". Nhìn lại vụ 6 người Việt trên đất Thái vừa qua, tôi thấy câu nói trên rất đúng.
Thực ra đây cũng chỉ là một dạng thức xoa bóp, chỉ khác trong số các vị trí thụ hưởng trên cơ thể có cả bộ phận sinh dục.
Từ vụ giết người yêu rồi tự sát ở quán trà tại TPHCM cho thấy: việc chia tay khi tình cảm rạn nứt tiềm ẩn nhiều rủi ro, nguy hiểm.
Sống trong đại gia đình lâu, vợ chồng trẻ mất đi khả năng tự quyết. Ra riêng tuy có nhiều mối bận tâm hơn, nhưng sẽ nhiều lợi ích hơn.
Dù chồng tôi không còn, nhưng các cháu nội của bà là con tôi. Nghĩ vậy nên tôi đón bà về sống cùng mẹ con tôi cho đỡ buồn.
Nuôi con nhỏ, gia đình tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng như trên chiến trường.
Có khi nào, chồng tôi chỉ là một người nghĩ đơn giản, những lại khổ vì phải sống với một người phức tạp là tôi không?
2 em gái của chị Thu nhiễm thói đua đòi nên sa vào các cơn mua sắm rồi nợ như chúa chổm.
Bạn tôi cùng chồng mới đứng ở cổng hoa chờ khách; dâu rể, con trai con gái của cô ấy tất tả với việc cưới xin của mẹ...
Có người thể hiện sự tiếc nuối, an ủi tôi. Cũng có người chỉ trích “Nghe đồn con nhà ấy học giỏi lắm. Giỏi mà trượt đại học”.
Dạo trên mạng xã hội, gặp những câu chuyện buồn về việc học sinh thi trượt lớp Mười, tôi như thấy chính mình của 17 năm về trước.
Nếu cứ chạy theo những thứ phù phiếm, chẳng khác nào tự chất lên vai mình gánh nặng rồi lại than: “Cuộc sống quá khó khăn”.