PNO - Nhìn quanh, tôi thấy người ít lo sợ, người có thể kiểm soát được nỗi lo sợ thường có cuộc sống bình an, nhẹ nhõm hơn; trái với người nghĩ ngợi, lo lắng quá nhiều.
Chia sẻ bài viết: |
Ngoc Nguyen 25-06-2025 08:10:38
Cũng tùy. Chứ nếu biết nhảy vô lửa là ngủm mà cứ nói tui không sợ, hồn nhiên nhảy vô thì... hehehe
Makisan 20-06-2025 16:00:18
Khi mình ít lo thì nỗi lo sẽ bị dồn lên cho người kế bên gánh giùm, trừ khi cuộc sống thật sự ít vấn đề.
Duyên Thi
Thường con người chúng ta hay lo lắng, sợ hãi về chuyện những chuyện tương lai, chưa xảy ra, nó làm chúng ta mất rất nhiều năng lượng. Thay vì để năng lượng đó cho những vấn đề ở hiện tại được tốt đẹp nhất, thì theo quy luật của vũ trụ chúng ta gieo điều tốt đẹp ở hiện tại thì tương lai sẽ gặt lấy điều tốt đẹp.
Tôi tự hỏi, vì sao mẹ nhẫn nhịn cả thế giới nhưng lại trút lên tôi - người thân nhất của mẹ?
Chị em Yên luôn đau đáu lo cho mẹ nhưng không biết làm thế nào vì tranh thủ sắp xếp cũng chỉ về với mẹ được vài ngày rồi lại phải đi.
“Có chị em nào biết bác sĩ điều trị trầm cảm sau sinh không" là dòng trạng thái chất chứa nỗi niềm của một mẹ bỉm sữa trên một group kín...
Thời nay, khi đời sống không còn nhiều vất vả, không ít phụ nữ vẫn lo lắng không yên.
Trung thu năm nay dù cách biệt nhiều phương trời, tôi, Thủy và đám bạn thuở nào vẫn sẽ cùng mơ về góc sân, khoảng trời năm ấy.
Trung thu giờ đã đủ đầy, hiện đại, thậm chí dư thừa, nhưng lại thiếu 1 thứ gì đó rất khó gọi tên.
Tôi phải liên tục đổi nơi mua thuốc, sợ nhân viên của tiệm hiểu lầm tôi thường xuyên mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho mình.
"Tưởng Hùng lấy vợ thì nên người, ai dè vẫn ham chơi. Tại vợ nó dở, không quản được chồng", câu nói của mẹ chồng khiến Vân suy sụp.
Trên giường, các ông các anh có chứng xuất tinh sớm thì các cô các bà có cực khoái sớm.
38 năm chịu đựng chồng cờ bạc, ngoại tình, bạo hành với lý do "hy sinh vì con".. Người mẹ không ngờ đó chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời bà.
Không thiếu những lần cuộc đời kéo mình xuống hố sâu, nhưng mỗi người sẽ tự biết cách đưa mình lên để tìm lại thế cân bằng trước khi bước tiếp.
Canh cánh âu lo, chăm sóc ba mẹ bệnh, rồi tiễn họ đi mãi mãi, có phải tuổi trung niên là tuổi ít niềm vui nhất?
Đã từng bán vàng cho chồng đầu tư, giờ đây chỉ còn mấy món làm kỷ niệm, Hà không muốn mất đi.
Mẹ thèm ăn cơm với khô mắm đậm đà, uống nước chè xanh đậm đặc, ăn bánh ngọt... nhưng em gái tôi bắt kiêng khem hết.
Giữa guồng quay tất bật của phố thị, một số gia đình băn khoăn với quyết định nên tiếp tục gắn bó với thành phố hay tìm đường về quê.
Nghe tới bệnh viện, 10 người thì hết 9 người ngán ngẩm, chẳng mong có ngày phải bước chân vô. Cha tôi ắt hẳn là người thứ mười, ông thích nhập viện.
Ở tuổi 65, cô Liên có con nhưng vẫn chọn sống một mình từ khi chồng cô qua đời.
Một cuộc hôn nhân đã mục nát, chỉ còn lại sự đau khổ và nước mắt, có nên được giữ lại?