Má hay nói: “Đi với con có người cho má nắm tay. Đi với mấy bà bạn già, chẳng ai nắm tay ai, nhiều lúc liêu xiêu muốn té”.
Chị từng nói với chúng tôi: “Nếu trở lại quá khứ, chị sẽ an phận bán xăng đong để đủ ăn hằng ngày và kiếm một đứa con”.
Hình ảnh đứa bé gầy gò với vô số vết thương ám ảnh Hiếu. Anh quyết định mở các lớp dạy cho trẻ khiếm thính.
Từ sự việc Thái Trinh phải nghe lời quấy rối tục tĩu tại một buổi ghi hình, dư luận đã chia thành hai phe.
Quan điểm của ca sĩ Akira Phan về việc ăn mặc gợi cảm của phụ nữ khiến nhiều người chỉ trích.
Nhìn cụ ngồi đan trong bình yên, tôi cứ ngỡ tìm thấy trong “di sản ký ức” những thước phim đẹp về “người đàn bà ngồi đan” qua hai thế kỷ.
Người cha đứng bất động nhìn đứa con đang khẩn cầu, ánh mắt dịu dàng, liên tục gật đầu như một lời khẳng định rắn rỏi: “Bố đây, có bố đây”.
Khi người bán biết sử dụng loa thay thế, sẽ đỡ cực, nhưng sao những người của nửa thế kỷ trước như tôi luôn nhớ tiếng rao thân thương.
Nhìn vào gương, chị thấy mình tàn tạ đến chừng nào khi mới gần bốn mươi tuổi. Sau một trận ốm, chị chợt nhận ra, không ai thương mình bằng chính mình…
Dâu mở lồng bàn, chị mỉm cười chờ nó háo hức xới cơm ăn ngon lành. Ai dè dâu ụp mạnh lồng bàn, lẳng lặng xách xe đi.
Tôi cứ nhớ mãi cảm giác đầy hào hứng của mấy chị em khi bu quanh giỏ mỗi lần má đi chợ về.
Hẻm phố thanh bình vì tránh được khói bụi, tiếng ồn. Nắng chiếu vào hẻm đỡ gắt hơn, mưa xiên vào hẻm cũng đỡ ầm ào, những đêm trăng hẻm càng tuyệt
Ông bà quan niệm, nhắc tới những ngày đó để biết trân trọng hơn năm tháng hiện tại, để biết rằng, gia đình chính là điều vô giá.
Người trong làng thỉnh thoảng vẫn đến đầu làng hái một nắm lá vối về nấu nước uống thay trà, nhưng chẳng còn ai đi gánh nước.
Có những cuộc gặp chúng ta biết có thể là lần cuối nên phải nói lời tạm biệt. Nhưng đừng để những sự biệt ly diễn ra trong day dứt, ân hận.
Có những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên sân khấu, có người đi cùng gia đình/bạn bè, có người đến một mình. Âm nhạc kết nối họ, chia nhau niềm vui.
Khi các đức ông chồng làm việc nhà, liệu họ có mất đi "khí chất đàn ông"?
Nhớ lại sự hưng thịnh - thoái trào của những vật dụng đã gắn liền với cuộc đời mình, chẳng phải là những phút rất tuyệt diệu đó sao!
Mẹ chồng tôi là người hiền lành. Nhận ra những thói tật của con gái, nhưng bà cứ nhịn mãi thành nếp.
Chị xoay vòng và thấy đứa trẻ mộng mơ trong mình đang cười khúc khích, thì ra mình vẫn còn dễ thương đến thế…
Nhiều công việc nhà nông liên quan đến chiếc cối đá, đó cũng là nơi các bà các mẹ luận bàn chuyện thường ngày. Từ chuyện đồng áng, tới chuyện chồng con…
Chồng bảo tôi là người vô tâm, sống ở phố mà cứ tơ tưởng quê nhà. Thật ra tôi không tệ với phố như anh ấy nhận xét.
Nếu cứ chất chứa và tặc lưỡi nghĩ rằng “lát nữa sẽ làm”, “tối nay sẽ dọn”, “cuối tuần sẽ… ngâm cứu”… thì cụm chữ ấy tương đương với… không bao giờ.
“Rồi năm tới sẽ ra sao?” - tết rồi, khi gặp nhau, chúng tôi hỏi nhau nhiều nhất câu ấy.
Tôi lọ mọ định lập cho mình một thời khóa biểu, một kế hoạch thật đầy đặn. Nhưng rồi tôi lại quyết định một cuộc liều...