Không việc gì phải tiêu tốn nhiều thì giờ chỉ để chờ một ai đó, một vật phẩm nào đó theo đúng ý mình. Không có thịt cá thì ăn rau củ.
Ngoài những hoạt động vui chơi tại gia, NSƯT Kim Tử Long còn huy động gia đình, người thân nấu cơm phát cho người trong khu cách ly.
Mùa dịch, tôi thương mẹ chồng hơn. Mẹ đã hy sinh giấc ngủ trưa để ẵm con tôi, buổi tối nghe con khóc nhiều là mẹ cũng lần sang phụ dỗ cháu.
Hôn nhân gập ghềnh hay trơn tru, phụ thuộc rất lớn vào người phụ nữ, cuộc đời còn dài và nhiều bất trắc, nhưng tôi tin rồi con tôi sẽ luôn ổn.
Những ngày dịch giã, ba mẹ con tôi được chị chăm sóc như những ngày tôi nằm ổ. Hai con tôi hay hỏi: “Sao mợ Bảy thương mình dữ vậy mẹ?”
Có bữa nửa đêm thức giấc, nghĩ mình chăn êm nệm ấm, con còn thức miệt mài làm việc, nước mắt tôi lã chã rơi, thương con đến xót lòng.
Năm nay, ký túc xá đại học đêm rằm tháng Bảy vắng hoe. Bạn bè tôi hầu hết đã về quê. Một mình, tôi sẽ lên tầng thượng ngắm trăng.
Khi chốt đơn thành một chứng nghiện, thì từ chỗ nhàn nhã, nó khiến chị em bận não rồi khổ tâm vì không biết phải làm gì với món hàng mình mua.
Vừa vui chơi cùng cháu, vừa nâng cao sức khỏe chống dịch, bà nội 53 tuổi đã huấn luyện thành công cháu gái 3 tuổi thành thục một số động tác yoga.
Với nhiều ông bố bà mẹ truyền thống, thì tiện nghi lớn nhất, sự thoải mái lớn nhất của họ chính là sự đủ đầy, no ấm của con cái.
Tôi gọi điện cho một chị bác sĩ. Ngoài tư vấn thuốc men, chị còn nói mùa dịch người già rất dễ bị sốc tâm lý, cũng vì lo cho con cháu.
Đặt tay lên ngực áo, tôi nói lời cảm tạ đất trời. Tôi tin rằng hạnh phúc sẽ chẳng tồn tại định nghĩa chung nào, cho bất kỳ ai cả.
Luôn chuẩn bị tâm thế cho mình và cả cho con trẻ. Khi chuẩn bị cách ly, hãy nói điều này với con để con cũng có tâm thế chủ động.
Thời bây giờ bột xay bằng máy, ít ai dùng cối đá như ngày xưa. Cái cối làm nên cơm gạo ngày nào giờ nằm im lìm trong kho củi.
Mong muốn khởi nghiệp của các bà vợ không có gì sai, nhưng tỉnh táo cân nhắc, tham khảo ý kiến của chồng, của người thân là điều không bao giờ thừa
Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây. Miễn ta còn sức khoẻ, tình yêu thương...
Vậy đấy, mẫu thân lo tôi ăn uống thiếu chất, bữa nào cũng hỏi ăn gì nhưng chẳng bao giờ thèm nghe theo nhu cầu của tôi.
Con người ta lớn lên ngoài cái ăn, cái mặc còn nhờ tình thương. Tôi nghĩ về gia đình mình, tuy khuyết hình thức, nhưng tôi có thiếu thốn gì đâu.
Mảnh ghép gia đình tôi từng không trọn vẹn, thiếu sự kết nối giữa mọi người nhưng dịch bệnh đã xoá nhoà những hiểu lầm, thắp lại ngọn lửa tình thương.
Những ngày dịch được ở bên má, cho tôi hiểu thêm về người mẹ - mà tôi tưởng rằng mình đã biết hết.
Bà nói: “Thôi không có đàn ông, con trai ở nhà, phụ nữ mình… có gì xài nấy”. Bà tin, ngày không xa, cả xóm sẽ rộn ràng, xôn xao như trước.
Rau thơm ngắt hết vẫn giữ lấy thân để giâm vào đất, bắt đầu giữ rễ. Hành lá chỉ ăn phần lá, giữ phần đầu và rễ hành để cắm xuống đất
Tôi làm ra tiền nhiều hơn, trong nhà tôi át chồng nhiều chuyện. Nhưng nhiều tiền hay thành công thì ai cũng cần một tổ ấm bao bọc, yêu thương.
Nấu ăn ngon là cả một quá trình. Người nấu ăn tỉ mỉ, biết chăm chút từng chi tiết, nấu ăn bằng cả trái tim thì mới ra một bữa cơm ngon.
Nam ca sĩ cắt tóc cho mẹ. Anh cũng trở thành thợ làm vườn bất đắc dĩ, vào bếp pha nước uống, chuẩn bị bữa ăn đơn giản.