Quê chồng Đà Nẵng, quê vợ miền Tây. Cả nhà tôi đều bị “mắc nợ” một hương vị cơm nước đặc trưng của những bà mẹ quê.
Những kỷ niệm sống cùng COVID-19, ba sẽ lưu lại và kể cho con nghe về quãng thời gian khó khăn nhất của nhân loại.
Từ ngày bố chuyển sang nghề shipper, chẳng mấy khi bố được dùng bữa cùng gia đình.
Làm bà nội trợ thông minh là phải biết phòng dịch đúng cách, rèn luyện sức khỏe và tinh thần, đồng thời phải biết nhường nhau thực phẩm.
“Cả nhà ơi, hành quan trọng hay ớt quan trọng vậy?”, dòng trạng thái trên Facebook của bạn tôi khiến mọi người vừa buồn cười vừa tò mò...
Con Nhi kêu: “Quăng cái nón xuống, không sét đánh chết giờ!”. Nghe nó hù ghê quá, tôi lột nón quăng, mặc cho mưa xối xả tuôn trên đầu!
Còn mẹ, mẹ mãi là tượng đài bếp núc trong lòng tôi với những món ăn chứa đựng cả sự tận tụy và ngập đầy những mê đắm, yêu thương
Khi mọi thứ đã tạm ổn, mẹ thấm mệt, quay về phòng trực, định gọi điện về nhà cho con trai, mới hay đã nửa đêm rồi…
Hồi mới lập vườn, mẹ với ba đi khắp xóm xin những cây chè tàu nhỏ chỉ bằng cây tăm, cao chưa đầy gang tay về trồng dọc vườn làm hàng rào.
Xông hơi rồi, uống thêm ly nước chanh, tắc với tía tô hay bạc hà, nghỉ ngơi, ăn thêm chén cháo nữa là thấy người khỏe hơn hẳn.
Anh Kiên Hoàng bày nhiều hoạt động để con tham gia cùng cha mẹ, tránh cảm giác buồn chán khi ở trong nhà.
Nước ròng thì sông cạn, bờ bên lở bày ra đáy bùn non màu nâu nhạt nhạt, mịn trơn. Mấy con rạch nhỏ từ nhánh sông rẽ vào cũng cạn nước...
Đôi khi điều bạn đang lo sợ lại không hề đáng sợ, và điều bạn mong muốn là hoàn toàn không cần thiết. Nếu vậy, hãy đặt nó xuống.
Chợ đóng, nhiều mặt người ngơ ngác. Ngơ ngác vì nhớ chợ, âm thanh chợ, con người chợ. Ở đó là một bức tranh tổng thể nhiều màu sắc cuộc đời.
Trong dòng người chen chúc mua thực phẩm ấy, đa phần phụ nữ. Nội tướng của các căn bếp đang lăn xả vì gia đình.
Rồi một ngày, khi kể cho ai nghe những mẩu chuyện này, tôi phải bắt đầu bằng mấy chữ: “Hồi đó, hồi ba còn sống...”.
Tôi lấy thước dây ra đo thì vòng hai đã tăng 5 cm. Vậy là, cái cân không sai, cả nhà tôi đều tăng cân trong thời gian nghỉ chống dịch.
Facebook vợ tôi không có hoa, đồ ăn, mà chỉ có tin tức bóng đá. Mẹ vợ tôi bảo: “Có lẽ mẹ sinh nhầm, nó phải là thằng đàn ông mới đúng”.
Cả bố và mẹ cùng đi chống dịch dài ngày, là anh cả nhưng Hiển vẫn rưng rưng: “Con đếm ngày chờ bố mẹ về”.
Tôi nhớ tuổi thơ ngồi lọt thỏm trong lòng ba, vừa xem bóng đá vừa húp mì tôm, chốc chốc chạy ra xoay lại chiếc ăng-ten vừa bị gió thổi lệch hướng
Tôi chỉ biết động viên cô ấy: “Ráng hết dịch, rồi đi làm lại. Dịch giã, được ở bên con, che chở, bảo vệ con cũng là niềm hạnh phúc em à”.
Căn bếp hàng thập niên, đã ủ ấm tuổi thơ tôi để bây giờ lại phủ lên ký ức của con gái những hình ảnh bình an, thơ mộng.
Buổi tối thì anh “ăn ngủ” cùng các trận banh ở trời Âu. Chị Hạnh khoe: “Dạo này vợ chồng con cái tui trọn vẹn bên nhau”.
Bạn tôi nhận xét, lần giãn cách này ít hẳn những khoe khoang, dù là khoe của, khoe tài, khoe sắc hay khoe những thú vui trưởng giả, tận hưởng an nhàn.
Bí quyết của những thành viên trong các câu lạc bộ Xây dựng gia đình hạnh phúc, để tránh căng thẳng, mỗi người hãy nhường nhau một tiếng.