Anh chị em đôi khi cũng hờn dỗi, phật ý, lâu lâu so bì “nhà chị to hơn nhà em”... Gặp giai đoạn khó khăn, mọi người đều quên hết chuyện cũ
Tôi nhìn quanh tìm bóng dáng người thân cùng vào bữa năm nào và chợt nhận ra: món bình dân từng ăn tới phát ngán mới là món ngon nhất, ngon hoài…
Ngày xưa, tôi hay thầm so sánh cha mẹ với phụ huynh của mấy bạn mỗi lần tham dự tiệc sinh nhật của bạn và nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh.
Nhưng giờ, cả nội và má Tư tôi đều đã đi xa rồi, dù tôi có năn nỉ hay mè nheo, cũng đâu còn ai nấu cơm gà cho tôi ăn nữa.
Nhờ dịch, tôi biết được ý nghĩa của cụm từ “cho đi và nhận lại”. Đây chính là một phần quan trọng giúp tôi có thể vượt qua khó khăn.
Tôi không thể nào quên mỗi khi trong nhà có ai bệnh, lại nghe tiếng bằm thịt của má, sau đó là nồi cháo bốc khói, thơm lừng mùi hành, tiêu.
Nam diễn viên nói anh bất ngờ khi chuyện cũ bị khơi lại, xoay quanh đó là những bình luận tiêu cực.
Cha tôi là thế đó, người cha quê ít bày tỏ tình cảm, lặng lẽ đồng hành bên những chặng đường, đoạn đời nhiều biến cố, thăng trầm của tôi…
Nơi đâu yên ổn, kiếm được tiền, dòng người sẽ đổ về đó, quy luật muôn đời là vậy.
Tôi vẫn thấy những chiếc đèn dầu hột vịt thân thương thuở nào bán trên các trang thương mại điện tử, dù không chắc thế hệ trẻ mua nó về sử dụng
Con người có thể bị mất mát nhiều thứ - kể cả mất mạng sống - nhưng tuyệt nhiên, nhất định không bao giờ bị đánh bại.
Ngày ba bốn lượt, mẹ tất bật vì vợ chồng tôi. Nhìn các anh công an, nhân viên y tế đẫm mồ hôi... tôi thấy có lỗi với họ.
Tôi tin xứ nào trên đất nước mình cũng là đất lành, để không sớm thì muộn, đàn chim sẽ bay về đậu.
Dù đã âm tính, bệnh nhân COVID-19 vẫn đối mặt với nhiều khó khăn, trong đó có nguy cơ bệnh lý về tâm thầ như stress, rối loạn lưỡng cực...
Phải chấp nhận chịu thiệt, nhẫn nại hơn, để vượt qua khó khăn này, chờ ngày quê hương bình yên đón chúng ta trở về.
Hình ảnh mẹ đứng chờ sau làn khói xe khách tiễn tôi đi Sài Gòn làm tôi dao động. Tôi mon men nghĩ về lựa chọn hồi hương.
Em tôi trồng thêm giàn hoa đậu biếc, mấy bụi ngót Nhật, khóm trầu, cây đinh lăng, dăm chậu quất... tạo nên một khoảng sân tràn ngập sắc màu hy vọng.
Lại những đoàn người chở theo nồi cơm điện, cái chiếu, người chồng cầm lái, đứa con nằm ngủ mệt trên tay mẹ... Họ về quê bằng mọi giá.
Hàng ngày, phải trông chờ quà từ thiện từ phường và các nhà hảo tâm, tôi thấm thía sự bất lực. Tôi muốn về nhà.
Đi qua những ngày này mới biết trân quý những khoảnh khắc trong cuộc sống, gia đình yêu thương nhau hơn, có cái nhìn về người khác bao dung hơn.
Có những chuyện dở cười dở khóc sau những lời rao bán sản phẩm của các group cư dân trong mùa dịch.
Bây giờ cả gia đình mới cảm nhận được sự căng thẳng khi sống chung với F1 mùa COVID. Cuộc sống trôi qua trong bối rối, bề bộn xen lẫn lo âu.
Mua hàng online, chốt đơn có lẽ là niềm vui của không ít người trong những ngày thành phố giãn cách. Nhưng hậu chốt đơn khiến nhiều người "méo mặt".
Lúc mơ màng, tôi luôn mơ thấy đang ở bệnh viện, có khi đang thở máy... Tôi hét lên, giật mình tỉnh giấc.
Họp gia đình online, chị Hai quyết phải mua cho mẹ cái điện thoại thông minh, bày mẹ cách dùng Zalo để ba mẹ thấy mặt con cháu...