PNO - Cả nhà vội thuê xe riêng để về. Rời khách sạn, chị biết từ nay mọi thứ đã tắt, chỉ còn bóng đen phủ lên mái nhà chị.
Chia sẻ bài viết: |
tathuy 05-07-2022 09:11:28
Xin chào bạn. Sự việc của gia đình tôi còn cay đắng hơn nhiều. tôi và chồng kết hôn được 9 năm có 2 cô con gái bé lớn 8 tuổi bé nhỏ 1 tuổi. Chồng tôi vốn có tính trăng hoa, từ khi sinh bé nhỏ tôi thấy chồng ngày càng lạ lẫm và đến đầu tháng 4 vừa rồi mọi chuyện như bong bóng xà phòng trở nên bung bét. Chồng tôi đã nhiều lần dụ dỗ cưỡng ép một bé học sinh lớp 8 ngay cạnh nhà tôi. Tôi sốc nặng đến mức có dấu hiệu tai biến gần như liệt nửa người bên trái. Tôi cũng đã cùng gia đình xử trí sự việc giống như bạn. Thế nhưng đổi lại chồng tôi không được như chồng bạn là biết hối lỗi biết ăn năn.Nngay sau khi giải quyết xong với gia đình nhà hàng xóm chồng tôi quay qua làm đơn ly hôn với tôi. Tôi cực kỳ choàng váng khi ngày càng biết rõ hơn về sự tha hóa trong con người chồng. Thất vọng buồn chán đan xen tôi đã ký đơn sau 2 lần lên tòa. Vợ chồng thuận tình ly hôn, tôi và bé gái nhỏ dọn ra khỏi nhà không một xu dính túi. Hện tại ly hôn chưa đầy 1 tháng, tôi thấy lòng bình yên đến lạ thường. trước đó tôi từng nghĩ đến chuyện chết đi cho khỏi nhục nhã, khỏi phải suy nghĩ... Thế nhưng, tôi từng nghĩ sau ly hôn sẽ phải suy sụp lắm, hóa ra không phải vậy, cũng có thế mình chưa cảm nhận được hết thế nhưng ít nhất bây giờ mình đã bình tâm hơn không dày vò chính mình khi đang còn làm vợ chồng. Mong bạn bình tâm suy nghĩ thấu đáo. nếu có thể tha thứ được hãy tha thứ để chồng còn lối mở trong cuộc sống cho bạn một sự thảnh thơi trong tâm hồn. Còn nếu không thể tha thứ thì hãy quyết đoán để không tự giày vò chính mình như bây giờ, đồng thời cũng không để cho người ta cơ hội đổ lỗi rằng vì vợ con xa lánh mà chồng ngày càng tha hóa. Hãy khẳng định rằng hành động thế nào là từ nhận thức và nhân cách chính người đó. Đừng bao giờ đổ lỗi do ngoại cảnh
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.