PNO - Tôi hiểu nỗi áy náy, khổ tâm của vợ chồng anh. Nhà cửa chẳng đến nỗi nào, đưa ba mẹ vào viện dưỡng lão sao tránh khỏi điều tiếng với thiên hạ?
Chia sẻ bài viết: |
Hoa Nguyễn 30-06-2022 19:01:37
Tôi cũng có ý nghĩ nếu khi không tự lo được sẽ vào dưỡng lão.( Năm nay tôi 70 tuổi). Bây giờ người trẻ rất bận rộn, người già yếu lại cần có người bên cạnh. Vào dưỡng lão bây giờ cũng mắc
một tháng khoảng 12 triệu/ người nhưng có điều dưỡng thường xuyên. Theo cách nói của tác giả bài báo chỉ vì sợ mang tiếng chứ không phải thương cha mẹ. Nếu là tôi, các con không chịu tôi cũng tự thu xếp, không đủ tiền thì bán nhà. Khi nhắm mắt còn bao nhiêu cho con bấy nhiêu.
Con ngồi trên xe đẩy ngạc nhiên nhìn nồi bánh chưng ở một góc trong con hẻm nhỏ dưới chân chung cư nhà mình, cách đây hơn 2 năm.
Cuộc sống tất bật khiến đôi lúc mẹ quên quản lý cảm xúc của mình, trút bực dọc lên con.
Thực hành các giá trị sống là cách người ta lựa chọn các thực phẩm bổ dưỡng cho tâm trí nhằm gia tăng trí tuệ cảm xúc...
Mâu thuẫn giữa cô, trò diễn ra từ tháng 9/2023, lẽ nào không một phụ huynh nghe con kể về những việc ở trường?
Nguyên nhân chính khiến vết rạn nứt trong mối quan hệ thầy trò ngày càng lớn, có phần lớn lỗi từ phía phụ huynh.
Dì về làm dâu với sự xa lánh của 3 đứa con chồng, với những lời bóng gió gần xa chuyện mẹ ghẻ con chồng.
Thứ áp lực cháu phải chịu đựng đến từ những lời kêu ca phàn nàn, than phiền, báng bổ, chỉ trích… cháu nghe từ những người xung quanh.
Bệnh nhân rối loạn nhân cách ái kỷ có biểu hiện tự đánh giá quá cao bản thân, yêu mình quá mức. Họ thường xuyên có nhu cầu được tâng bốc...
Khi cô tập trung nói đạo lý để “tưới tắm tâm hồn người khác” trên Facebook thì nhà cửa cô nhếch nhác, con phải ăn mì gói, chồng phải mua cơm hộp...
Trong bức ảnh, chị Ba bế cháu gái tôi sau khi cho bé ăn no. Tôi là người chụp tấm ảnh này ở thời điểm 49 năm về trước.
Nhìn cảnh bà Sáu lọm khọm lo cho ông Sáu, hàng xóm không khỏi chạnh lòng cảnh “nước mắt chảy xuôi”, mong gì chảy ngược…
Một cụ ông 81 tuổi ở tỉnh Đắk Lắk gây “sốt” cộng đồng mạng vì mời đám giỗ kết hợp ra mắt vợ.
Mọi việc chuyển biến xấu đến mức khiến tôi suy sụp, xen lẫn uất ức và muốn bùng nổ. Cũng may, mỗi ngày, ba mẹ tôi đều an ủi, nhắc nhở...
những khoảnh khắc yêu thương mãi mãi sẽ không bao giờ tan biến. Như bức hình chụp vội, mờ nhạt, thật thà tôi còn lưu giữ.
Mẹ dạy tôi: “Cuộc sống giống như người lái một chiếc xe đạp. Để giữ thăng bằng, con phải luôn tiến về phía trước”.
Ngày ấy tôi, con nhỏ “trẻ trâu” lên 10, vô lo vô nghĩ. Cuộc sống có bao giờ dừng lại đâu. Gần nửa thế kỷ qua rồi…
Tôi rất tự hào về người mẹ nông dân chỉ biết đọc mà không biết viết. Mẹ tôi không nhiều chữ, nhưng lòng thương con cháu thì bao la.
Một số nhà hàng, quán ăn, quán cà phê, đám cưới... khuyến cáo cha mẹ không dắt con em tới. Điều này gây tranh cãi nhiều lần trên mạng xã hội.