Tôi dường như quên hẳn những bữa cơm chiều nóng hổi bà nấu sẵn chờ các con về ăn dù cả ngày phải đánh vật với cháu, những buổi sáng bà dậy sớm lau dọn nhà cửa sạch sẽ cho cháu bò... Bất giác tôi thấy hổ thẹn.
Chị đã rất ổn từ bao lâu nay thì xin đừng vì thèm một bờ vai mà cưới cả một con người. Bởi đời này chưa chắc ai nhờ ai...
Mẹ luôn bảo, sống với ba là vì các con. Nhưng chính chúng tôi không cần một vỏ bọc gia đình nữa, mẹ vẫn không chịu từ bỏ...
Dần dần, tôi nghiệm ra mình nên mặc kệ, trong thâm tâm, tôi cho rằng hẳn kiếp trước mình đã làm điều gì đó không tốt...
Đường phố ngày hôm nay đầy hoa, trên những chuyến xe chạy qua, có những đôi trai gái ôm eo nhau hạnh phúc. Nhưng bạn tôi không thế.
Bằng trực giác của phụ nữ, tôi biết anh yêu cô ấy nhiều nên mới không chấp nhận cảm giác bị bỏ và tìm cách níu kéo như thế...
Tôi thấy thật vô lý khi các bà vợ cứ có bầu sinh nở lại bỏ chồng về quê rồi bắt chồng phải thủy chung thương yêu. Đàn ông cũng cần tình cảm và luôn muốn ở bên vợ...
Đêm nằm gọn trong lòng anh giữa đảo Jeju, tôi hỏi: “Từ bây giờ, mình là gì của nhau?” và chờ một lời hứa hẹn. Nhưng, tất cả chỉ là thinh lặng. Anh thở dài, hỏi ngược lại tôi: “Em đã yêu anh rồi sao?”.
Tôi đã phải trải qua chuỗi ngày làm vợ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Hơn 10 năm sống trong chờ đợi chồng thay đổi nhưng không hề có kết quả.
Bác Hùng có thể làm mọi việc mà vợ con cần, không chỉ vậy, bác còn làm một cách hứng thú. Những công việc nhà như giặt đồ, nấu cơm.. hễ lúc nào rảnh là bác giành làm hết.
Tôi đến với anh mà không biết anh đã có gia đình. Dù anh muốn có trách nhiệm với con nhưng tôi không thể bất chấp mà phá vỡ hạnh phúc của người đàn bà khác...
Không đủ động lực để Lam dấn tới, và ở giây phút phải quyết định đi hay ở, Lam mới hiểu ra, cô hèn nhát chẳng dám bước chân ra khỏi vòng tròn bấy lâu?
Tôi rất hoang mang khi giới thiệu chồng với bạn bè, bởi họ đều trầm trồ rồi có người bộc trực thì huỵch tẹt luôn “Trời ơi, chồng thôi mà, cần chi mà đẹp trai dữ, rồi xách manh đi ghen tối ngày”.
Đôi khi nhìn những hình xăm chi chít trên cơ thể anh, tôi có đôi chút hoài nghi, nhưng rồi lại tự trách mình hồ đồ và gạt đi suy nghĩ lẩn thẩn.
Hai năm, tôi vào lại Facebook, đăng hình một bông hồng đỏ ngạo nghễ khoe sắc và dòng trạng thái: “Kỷ niệm hai năm làm mẹ đơn thân!” thấy nhẹ nhàng như vừa xong hết việc của một ngày.
Với họ hàng, anh như cái ngân hàng di dộng mà nếu cần, anh em họ hàng thoải mái tới lui. Vì thế nên ai cũng nghĩ anh rất nhiều tiền, còn tôi chỉ là cái bóng phụ bên chồng mà thôi.
Lấy nhau rồi, Hạnh mới hiểu hết cái phiền phức, vô tâm đến phi lý của Lan - bạn thân chồng mình.
Sau bốn năm chia tay, tôi nghe tin chồng cũ đã ly hôn thêm lần nữa và đang chuẩn bị kết hôn lần thứ ba. Công nhận... anh "xài" vợ hao thật!
Mẹ chồng tôi từng giả bệnh gọi con trai về, giới thiệu một cô gái - con của người bạn, nhằm để anh bỏ vợ. Không ép được chồng tôi, bố mẹ anh tuyên bố sẽ từ mặt, dọa không để lại cho anh tài sản gì.
Nhiều lần trước mặt tôi, bố chồng nói với khách rằng "thằng H. ăn phải bùa mê thuốc lú của cái con ấy, chứ bao nhiêu đám nhà cao cửa rộng thì chê để rồi rước cái của nợ chẳng có quái gì về nhà".
Công việc đang lu bu thì vợ điện: “Anh xin nghỉ phép một ngày được không?”. Tôi gắt: “Anh đang bận. Em có việc gì?”. Vợ ngập ngừng: “Vậy thôi...” rồi cúp máy.
Nhìn anh thui thủi về, chị có chút xót xa, dẫu gì cũng tám năm chồng vợ. Nhưng có vẻ anh vẫn không nhận ra mình đã sai chỗ nào, vợ chồng cần nhất chung thủy và tôn trọng mà anh lại không có được lấy một.
Mẹ chồng chị trách móc: “Con là vợ thì phải để ý việc làm ăn của chồng. Để mặc chồng thế, giờ làm ăn đổ bể, có phải khổ cả nhà không. Không biết giờ nó ở đâu, có nơi ăn chốn ở không nữa”.
Đã trót sắm vai một người đàn bà mạnh mẽ, tôi phải cố lao theo. Những đợt thuốc tóc rụng hết, tôi đội tóc giả đi làm, vẫn cố gắng trang điểm, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nhiều đêm khóc thầm, thương phận mình bạc phước.
Tôi luôn ý thức được rằng mình là một bà mẹ xấu xa nhưng không biết làm cách nào để có thể dừng lại được.