PNO - Trước đây, anh chị đưa con về chơi, vợ niềm nở tiếp đón. Bây giờ các cháu nghỉ học tránh dịch, vợ nhăn nhó khó chịu, trút bực dọc lên tôi...
Chia sẻ bài viết: |
PKL 19-02-2020 22:11:14
Lúc em có bầu mà gặp trường hợp của anh chị, em cũng giống y chang vợ anh. Bầu bì cảm xúc thay đổi, rồi dễ mệt mỏi, khó chịu. Con nít hiếu động, làm gì khiến chị nhà không vui, thì chính anh là người phải nói chuyện chỉ bảo chúng vì tụi nhỏ là cháu ruột anh, anh nói dễ hơn chị nói. Chị nhà mà ý kiến lại bị nói này nói nọ. Chị ấy than phiền đúng mà, anh không nghĩ cách để xử lý, dung hòa, mà chỉ biết bắt vợ chịu đựng.
Chị nói bầu hay thèm ăn vặt thì anh tự mua thêm đồ ăn mỗi ngày để sẵn cho chị, dặn các cháu muốn ăn phải biết chừa cho người khác, hỏi thứ nào được phép thì mới lấy.
Bầu bì cần NGỦ NHIỀU, anh có thể cho các cháu vào ngủ trưa trong phòng cho mát, còn chơi đùa thì ra ngoài, dạy các cháu vào phòng ngủ của người khác phải giữ phép không quậy quá...
Chỉ 1 chút chuyện như thế anh cũng không biết đường suy nghĩ, phải lên tận trên mạng than vãn. Gặp tôi, chồng tôi cù lần như thế, tôi nói để anh biết đường mà làm. Vợ chồng có chuyện mà cứ giữ trong lòng như người lạ, hiểu lầm chỉ vì không bao giờ nói thẳng với nhau.
nông thị thanh mai 19-02-2020 13:59:49
khó chịu thật đấy cháu đừng trách vợ mình
Ngọc Minh 19-02-2020 09:30:58
Tôi cũng từng lâm vào tình trạng như vợ bạn nên tôi khuyên bạn chân thành là ở riêng càng sớm càng tốt. Sẽ tới lúc con bạn sinh ra, và mấy đứa trẻ kia về quê nghỉ hè hoặc ăn Tết. 1 vài ngày thì không sao, chứ cả 1 thời gian dài như vậy đúng là phát điên lên. Phụ nữ lúc bầu bì và nuôi con nhỏ cơ thể dễ mệt mỏi và nhạy cảm. Hi vọng bạn hãy đặt địa vị vào vợ để thông cảm cho cô ấy, thay vì bắt cô ấy thông cảm cho bạn và gia đình bạn chỉ để được đẹp mặt, mà chả hiểu đẹp mặt với ai?
Thanh 18-02-2020 23:39:51
Các ý kiến của các bạn nêu trên đều rất hay và chính xác. Bạn nên suy nghĩ và biết sắp xếp chuyện các cháu, tránh chuyện vì cháu mà mẹ bạn ko hài lòng với vợ bạn.
Phương Lan 18-02-2020 13:51:16
Nói thật là con tôi, nó nghỉ học mà ở nhà đang phát rồ với con rồi đây, lại còn tới mấy đứa, không phát rồ, phát dại mới giỏi. Bạn biết bầu bí khó chịu thế nào không, tôi nói thật, bạn ích kỷ nó vừa thôi, sống nên vì vợ con 1 chút, chỉ biết tới mình, đẹp mặt gia đình mình. Nói thật cô ấy là vợ bạn, với người nhà bạn chắc nghĩ cô ấy chỉ là vợ bạn mà thôi, chưa chắc nghĩ tới tình máu mủ gì đâu. Cố đọc xem bạn làm thế nào, thương thay vợ bạn, gửi thân cho kẻ chẳng thương gì mình.
lan 18-02-2020 11:51:51
Bé này còn dễ chịu chán, là tôi kg có bầu mà ai tự tiện đụng vào đồ cá nhân của mình cũng bực rồi huống hồ giường ngủ
Hồng Ngọc 18-02-2020 09:16:54
Vợ bạn khó chịu cũng thông cảm được, vì là con cháu của bạn nên bạn và mẹ bạn thấy bình thường không có gì, nhưng nếu đặt mình là trường hợp ngược lại để hiểu cho vợ thử xem sao
1/ Bà bầu thèm ăn vặt nên việc trữ đồ ăn vặt sẵn là bình thường, lên cơn thèm mà thấy không có thì ức chế lắm, đáng lẽ ra bạn và ba mẹ bạn phải dặn các cháu muốn ăn gì thì phải hỏi người lớn chứ kg được tự ý.
2/ Phòng riêng của vợ chồng bạn mà ba mẹ bạn để các cháu tự tiện ra vào rồi làm bấy nhầy cái phòng lên như vậy là không tôn trọng quyền riêng tư của vợ chồng bạn. Chí ít cũng nên hỏi thử qua ý kiến vợ chồng bạn trước, phần nữa đi làm mệt về đến nhà thấy phòng mình bừa bộn như vậy ai mà không bực hả bạn? Thử ở riêng, bạn đi làm cả ngày về mệt thấy nhà cửa ngổn ngang vợ không dọn xem bạn có khó chịu không? Vì ở với ba mẹ có ba mẹ đỡ đần nên bạn mới chưa thấm cái cảm giác đó thôi.
Bạn và ba mẹ thương con cháu không ai cấm nhưng bạn cũng không nên khó chịu với vợ khi vợ bạn có ý kiến như vậy, mình thấy vợ bạn ý kiến đúng chứ đâu có sai, chỉ vì "máu ai thơm thịt nấy" nên bạn và ba mẹ mới xem nó là bình thường trong khi nó lại gây phiền hà, ảnh hưởng đến người khác. Hãy đặt mình vào vị trí của vợ để thông cảm chút đi bạn :)
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.