Chồng thất nghiệp, nhốt mình trong nhà, nếu có ra ngoài cũng chỉ đi nhậu. Tôi trở thành trụ cột duy nhất của gia đình.
Mái ấm không cần phải là đất cằn, tình yêu không cần hóa thành sỏi đá để rèn con bản lĩnh.
10 giờ đêm, em gái gọi điện cho tôi: “Nhà chị còn phòng nào trống không, cho mấy mẹ con em tá túc vài ngày. Khách bên chồng đột ngột tới chơi".
Đừng vì hạnh phúc của con mà nắm giữ gia đình khi “bên kia” buông tay. Phải có chính kiến, thế mới giải thoát cho mình và cả người thân của mình.
Nếu quay về ở chung với mẹ, gánh nặng của gia đình lớn lại lần nữa oằn lên vai chị.
“Cuộc sống ngắn ngủi, vui được lúc nào cứ vui”, chồng Hà nói với Hà vậy trước mỗi chuyến đi du lịch cùng bạn bè.
Những ngày ở bệnh viện, chị vừa xấu hổ vừa giận lối hành xử của cha. Bây giờ chị mới hiểu tại sao em trai chọn cách để cha lại một mình.
Vừa trả xong nợ đất, vợ chồng chị có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ anh lại đăng ký mở thẻ tín dụng để... hào hứng làm con nợ.
Các ông chồng chẳng có biểu hiện “cơi nới” hay “tăng gia sản xuất” bên ngoài. Ấy vậy mà sao các ông đồng loạt có biểu hiện “ngán vợ”, thật khó hiểu.
"Sao người vợ ấy có thể chịu đựng được đến vậy?". Câu hỏi day dứt hẳn không ít lần vang lên trong lòng những ai chứng kiến cảnh bạo lực gia đình.
Việc cha mẹ thiên vị con dâu, con rể khiến không khí gia đình tôi ngày càng nặng nề, tình anh em chia rẽ.
Vợ chồng Ngân chọn thuê nhà vì thích lối sống hưởng thụ để trải nghiệm nhiều thứ hơn là cố gắng vay mượn để làm chủ một căn nhà.
Anh thú nhận rằng sau vài cuộc chuyện trò liên quan đến công việc, cô ấy đã trở thành người cho anh cảm giác được lắng nghe...
Bài viết này không thay thế thuốc chữa bệnh… chán chồng, nhưng có thể giúp cải thiện chất lượng chồng trong mắt vợ.
Tôi biết anh là người đàn ông có trách nhiệm và thương con, nhưng nếu để mọi chuyện kéo dài thì không biết điều gì sẽ xảy ra.
Chuyện nhà giờ ngổn ngang. Ba chọn nghiêng về phía nội, má đứng lặng phía sau.
May mà cô kịp tỉnh mộng. Mộng tỉnh rồi thì phải sống khác, sống cho mình, cho những người thực sự yêu thương mình.
Chị tìm được tình yêu ở tuổi 50. Liệu tình yêu muộn mằn có mang lại hạnh phúc hay sẽ khiến chị đánh mất chính mình?
Tôi ngại mua thỏi son mới, ngại bước vào tiệm làm đẹp, ngại cả việc ngồi trước gương nhìn thấy bản thân dần tàn tạ vì sợ mẹ chồng, nhà chồng.
Chồng cô cứ sai rồi xin lỗi. Mấy chuyện lặp đi lặp lại này đã làm cô càng ngày càng chán chường.
Khi biết tháng nào ngoài những giúp đỡ về công việc, mẹ tôi còn cho chị dâu 10 triệu đồng tiền mặt, vợ tôi rất bất ngờ và hụt hẫng.
Khi một đứa trẻ bỏ nhà ra đi, đó không chỉ là chuyện con đi đâu, mà là câu hỏi dành cho người ở lại: điều gì khiến con không muốn về?
Tâm trí của tôi liên tục bị phân tán khi nghe tin người này nghỉ việc, người kia cặp bồ và những câu chuyện giật gân của bạn bè .
Việc sống chung với người đàn ông xù xì gai góc, cả năm cả đời không nói được một lời nhẹ nhàng quả thật khó khăn.
Cuộc sống bây giờ vội quá, người ta cũng vội khi yêu đương, mới gặp đã đòi đi khách sạn, mới yêu đã tính chuyện chia tài sản.