Mặt nạ của hôn nhân

12/01/2016 - 07:20

PNO - Cuộc sống còn dài và tôi mới chỉ ba mươi tuổi, cứ tưởng tượng cả quãng đời đằng đẵng còn lại bên anh, liệu tôi có thể? Nhưng con tôi thì sao!

Tôi không yêu anh nhưng vẫn quyết định lấy anh, vì gia đình, vì anh yêu tôi hơn chính bản thân anh nữa. Người ta vẫn thường nói lấy người yêu mình chứ không lấy người mình yêu. Vả lại từ thời tổ tiên ông bà không yêu nhau lấy nhau mà vẫn sống hoà thuận đến đầu bạc răng long, nghĩ vậy tôi lấy anh.

Những tưởng cuộc sống sẽ ấm êm, hạnh phúc, nhưng chỉ được thời gian đầu. Anh chiều chuộng, làm đủ mọi thứ cho tôi, ai nhìn vào cũng khen anh và ghen tỵ với hạnh phúc của tôi.

Thấm thoắt năm năm trôi qua, tôi và anh có hai đứa con gái. Anh chăm chỉ, chịu khó lại được bố mẹ tôi giúp đỡ nên cưới nhau chưa lâu đã xây được nhà, mua được xe và có của ăn của để.

Mat na cua hon nhan
Tôi lấy anh vì gia đình và vì anh yêu tôi hơn chính bản thân anh nữa (Ảnh minh hoạ: internet).

Thế nhưng có tiền sinh tật, anh thậm chí còn chẳng bằng những năm đầu thiếu thốn chịu khó làm ăn. Có tiền, anh theo bạn bè ăn uống nhậu nhẹt, ngày càng sa đà. Rồi nghe mọi người kích, nghe thiên hạ đồn anh dựa dẫm vào bố mẹ vợ, rằng anh thì có tài cán gì, làm được gì nếu không có bố mẹ tôi...Nghe lời ra tiếng vào, về nhà anh tra xét, đổ hết lỗi cho tôi...

Rồi anh đi nhiều hơn, chẳng hiểu nghe ai nói gì mà về hục hặc bắt ra đòi bằng được tiền bố mẹ tôi vay để mua đất làm nhà cho em trai, còn nói bố mẹ tôi không ra gì, sống thế nào để tất cả anh em từ mặt...Tôi ức lắm, nói bố mẹ anh cũng hơn gì, người ngoại tình, người lẳng lơ...Chúng tôi cãi nhau. Tôi khóc lóc ra nhà kể, bố mẹ tôi đi vay tiền trả hết cho anh.

Anh thừa biết bố mẹ tôi đang lúc khó khăn vậy mà vẫn đòi bằng được luôn số tiền lớn như vậy. Anh cố tình làm khó bố mẹ tôi, không hề nghĩ đến những lúc thiếu thốn bố mẹ tôi đùm bọc, lo lắng, quan tâm từ cái việc nhỏ nhặt đến việc lớn là xây nhà...Anh tuyệt tình, bố mẹ tôi cũng coi như người dưng.

Anh cấm tôi không được qua lại, chỉ cho con nhận đằng nội mà không nhận đằng ngoại. Tôi là con gái, đứng giữa mà xót xa cay đắng, làm con mà không dám ra nhà bố mẹ, có cái gì cũng phải giấu diếm nhờ chị gái mang ra, sợ bố mẹ biết của mình không nhận...

Mat na cua hon nhan
Tôi đau khổ, xót xa đứng giữa bố mẹ, chồng và các con (Ảnh minh hoạ: internet).

Anh không đánh đập nhưng thường xuyên "tra tấn tinh thần" đay nghiến tôi và gia đình tôi, coi không ra gì. Có những câu nói còn đau xót hơn cả dao đâm! Tôi cũng chỉ còn sống trên danh nghĩa vợ chồng chứ tình cảm đã cạn kiệt từ lâu. Vốn không yêu anh, vừa có một chút nhen nhói lên thì bị anh dập tắt. Anh trước yêu tôi là thế mà giờ...Cuộc đời chẳng ai biết trước được chữ "ngờ"!

Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết được nguyên nhân tại sao anh lại trở nên như vậy. Vì lòng tự trọng, sĩ diện của đàn ông ư? Có đến nỗi để anh làm ra thế này không, đàn ông lòng tự trọng khủng khiếp đến thế sao? Hay vì có lý do nào khác nữa, vì gia đình anh, hay có ai đó đã nói điều gì? Giờ tôi cũng không quan tâm!

Chúng tôi vẫn ngọt nhẹ khi có người ngoài. Nhưng khi không có ai thì đúng kiểu "mệnh ai nấy lo", như người dưng nước lã. Không, còn không bằng người dưng nước lã, bởi họ còn cười được với nhau, chúng tôi thì không.

Cuộc sống sao mà quá giả tạo và nặng nề! Anh diễn thật giỏi, nhưng phải nói là tôi cũng vậy. Chúng tôi đều đang diễn kịch ngay trong chính cuộc sống của mình. Con người hai mặt của anh khiến tôi khinh bỉ. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi! Tôi muốn thoát khỏi đó. Tôi thương bố mẹ có tuổi già yếu mà con gái không một lần ngó ngàng, trong khi nhà có xa xôi gì cho cam.

Tôi muốn ly hôn, muốn dừng lại. Nhưng tôi còn con, chúng sẽ thế nào nếu không có bố! Cứ tiếp tục cuộc sống thế này cũng thật đau khổ cho cả hai. Tôi có nên vì con mà gắng gượng tiếp tục? Cuộc sống còn dài và tôi mới chỉ gần ba mươi tuổi, cứ tưởng tượng cả quãng đời đằng đẵng còn lại giả tạo bên anh, liệu tôi có thể không? Nhưng con tôi thì sao!

Nhật Minh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI