Nếu thiên tai nghiệt ngã cứ giáng xuống bất thường, đàn bà mùa lũ chẳng biết làm sao để hết cơ cực, tủi phận, nhưng họ đã biết cách mạnh mẽ...
Trong trăm ngàn cuộc thiên di vào Nam, hành trang của đàn ông miền Trung chỉ là câu nói: “Sài Gòn việc nhiều, dễ sống”. Đàn bà thì ở lại...
Đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai, nhan sắc rồi phai, lời ngọt rồi bay mất. Chỉ có mùi hương ở lại.
Trước đây tôi là đứa con thờ ơ với cha mẹ. Có khi cả năm tôi chẳng về thăm ông bà.
Khi tôi cúi xuống giường, ghé tai chú nói: “Chiều nay bố mẹ con và hai cô sẽ về”, nước mắt tràn ra và chảy trên thái dương gầy gò của chú.
Cứ lúc nghĩ đến việc anh ấy phản bội, ngay lập tức em hóa thành quỷ dữ. Em quậy tung nhà...
Rồi họ chia tay. Bạn bỏ hết các loại nước hoa từng dùng với người cũ, như một cách đoạn tuyệt với quá khứ...
Không phải hình ảnh những phụ nữ có cuộc đời êm ả hay tiện nghi. Đó có thể chỉ là khoảnh khắc họ là họ, điềm nhiên mỉm cười giữa cực nhọc.
Mỗi mùa bão lũ ngặt nghèo, người ta lại thấy những người đàn bà “keo kiệt” miền Trung ấy lừng lững đứng lên, nối tiếp sự sống trong cái kiệt cùng.
Cô nhớ đến việc chồng ngoại tình. Người mạnh mẽ như cô tưởng chừng không đứng vững. Vợ anh hiền lành yếu đuối, liệu có vượt qua nỗi đau bị phản bội?
Mấy ngày nay tôi không thể gọi cho mẹ để chúc mừng 20/10, mẹ đang bận bịu cùng cô bác trong làng gói bánh tét gửi cho người vùng lũ.
Đàn bà cứ mãi gồng mình lên cho thành đạt, chu toàn, hiện đại, trẻ trung… lúc nào đó nhìn lại chỉ còn một trái tim mệt mỏi kiệt sức.
Trong màu áo đỏ sao vàng chị vẫn thường khoác lên mình có bóng hình của mẹ, của cha, của gia đình, cùng những người thân yêu...
Đàn ông hay đổ cho các bà vợ cái tội ưa vật chất, cưới nhau về rồi nguyên xi hình ảnh một bà nội tướng đầy thực dụng.
Ở vùng cao ráo, người ta vẫn bán hoa cho Ngày phụ nữ Việt Nam, nhưng ở nơi rốn lũ, những người đàn bà đang quay cuồng trong đói khát, kiệt quệ.
Trong đêm, những đứa con xa quê lục tìm số cứu hộ được chia sẻ trên Facebook, rồi kiên trì gọi, gọi hàng trăm cuộc...
Báo hiếu không nhất thiết là phải thấy nhau mỗi ngày, cơm bưng nước rót.
Mẹ chồng giận dỗi bảo con dâu lười nhác khó chiều, không biết nấu, chỉ phụ lặt vặt thôi đã than.
Đã có rất nhiều cuộc đời cứ thế mà khép lại, không cơ hội để nói lời cuối. Trong trời đất vô cùng này, sinh mệnh thật nhỏ nhoi...
Người hùng của thời đại bây giờ là những thiên thần áo trắng, áo bộ đội, áo xanh của những tình nguyện viên trên mọi nẻo đường đất nước…
Trước khi đến trường, con gái anh để lại tin nhắn: “Hôm nay, trời đẹp, tôi muốn mồ chôn tôi là một dòng sông”.
Người phụ nữ ấy nổi tiếng trên các hội nhóm Facebook với những bình hoa sen "không thể đẹp hơn", những clip sen nở phải canh máy quay nhiều ngày đêm.
Trong đợt lũ miền Trung năm nay, xe tải, thuyền, xe kéo tay... đã bất đắc dĩ trở thành xe hoa của đám cưới.
Nếu lo lắng, rối trí hay sợ hãi, tôi thậm chí chẳng thể tự chăm sóc mình, nói gì đến chăm sóc gia đình hay ai khác.
Khi chúng tôi ngộ ra rằng món quà mà mẹ muốn nhất chính là sự đủ đầy con cháu, thì bão lũ ập tới.