Một anh cán bộ bàn giấy và một thiếu phụ yếu đuối - làm sao trụ được nơi rừng rú đầy muỗi và bọ cạp? Nhưng rồi tất cả đều ổn.
Đôi khi giải pháp của vấn đề vô cùng đơn giản, nhưng chính suy nghĩ của chúng ta khiến sự việc trở nên rối rắm, phức tạp, nan giải.
Bao lần, đơn ly hôn đã gửi tới tòa án, rồi chị lại rút về. Quậy banh ra, nhiều người khổ.
Trong chừng 600 người cõng hàng tiếp tế xã Phước Thành, có đến 150 phụ nữ tham gia vượt đoạn đường dài để gùi gạo về cho xã.
Khách sạn, nhà hàng điêu đứng, mà dân thì… thong thả ăn kiêng. Không cần phải cãi nhau trend này trend nọ.
Tôi cho rằng đi làm kiếm tiền đã mệt, chi bằng thời gian ở nhà thì lo nghỉ ngơi, mọi thứ cứ giao cho người giúp việc.
Xét cho cùng, cuộc sống con người không có giá trị gì đáng kể ngoài tình yêu, nên nó cần được học để tìm ra và trân trọng.
Lớp trẻ sau này, ít ai biết đến sự hiện diện của những sân ga đi qua những miền quê nghèo.
“Ba không có tiền cho con vô Sài Gòn học. Nếu ba mẹ bình thường như người ta thì…”, người cha bật khóc nức nở trong khoảnh khắc hiếm hoi “tỉnh táo”
Suốt nhiều năm nay, mỗi năm bệnh viện H.Bình Chánh tiếp nhận từ năm đến tám em bé bị mẹ bỏ rơi.
Những bàn tay cầm cọ, bàn tay ghi bàn thắng, bàn tay run run đập heo đất... Tình cảm của con trẻ hướng về miền Trung khiến phụ huynh rơi nước mắt...
Đàn bà miền Trung chỉ muốn sống chết trong ngôi nhà của mình. Họ không thể dứt ra mà đi đâu khi mọi thứ đã bọc họ bằng tình yêu vĩnh cửu.
Những đứa trẻ lớn lên từ vùng hứng bão lũ luôn có chung một phần ký ức, chung sự đồng cảm người vùng khác khó có thể hiểu được.
Giữa tất cả mọi xáo trộn và kiệt cùng của tai ách, chỉ duy nhất một điều tồn tại như một hằng số, là tình yêu.
Nước mắt đàn ông trong thiên tai - nước mắt của nỗi đau thương cùng cực đã khiến hàng triệu trái tim thắt nghẹn.
Lớn lên rồi mới hiểu rằng, căn bếp quê mùa ấy chính là điều giàu có nhất mà mình có được.
Chuyện lớn trở thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Mọi chuyện xảy ra không ảnh hưởng đến trạng thái của tôi.
Tôi nói với cái bóng tuổi năm mươi: tôi bằng lòng bỏ lại những mộng mơ, không tiếc nuối nữa, để hiểu hết giá trị của những gì tôi đang có.
Bố chỉ có duy nhất một kinh nghiệm để truyền lại cho hai con: hãy yêu nhau vì những điều hạnh phúc sẽ đến.
Khi nào thì cưới? Yêu bao lâu thì cưới? Lời giải nằm trong tim mỗi người. Tôi gọi lời giải này là “cảm giác hôn nhân”.
Tôi đã "thả tim" với lòng biết ơn, khi thấy bức hình cậu bé cởi áo khoác che mưa lạnh cho cậu bé gặp nạn giữa đường.
Điểm hẹn của ông và bà là băng đá trong Trung tâm nuôi dưỡng bảo trợ người bại liệt Thạnh Lộc. Ông vẫn nợ bà chiếc nhẫn cầu hôn, áo cô dâu...
Ai cũng tự hỏi, cơn bão lũ này đi qua thì chúng tôi - những người miền Trung còn lại những gì?
Thức giấc, thấy mình còn được thở được cười sau giông bão, có ai không cảm thấy may mắn và biết ơn.