Tội tình gì mà để chồng bạc đãi từng ấy năm?

02/08/2018 - 18:00

PNO - Tôi vội vã cưới chồng khi chẳng biết gì về anh. Sau những lời ngọt ngào là những lần chồng vòi tiền và đánh đập tôi. Vậy mà biết bao nhiêu lần tôi vẫn tin anh có thể thay đổi.

Ngoài 35 tuổi, tôi quyết định lấy chồng khi vừa quen bạn trai được chừng ba tháng. Gia đình hoảng hồn, bạn bè can ngăn nhưng tôi mặc kệ vì không muốn đi đâu người ta cũng hỏi lập gia đình chưa, sao giờ này chưa lấy chồng...? 

Toi tinh gi ma de chong bac dai tung ay nam?

Tôi biết anh với một lý lịch mù mờ... chỉ vỏn vẹn một thông tin anh làm ngành xây dựng. Anh không bao giờ cho tôi biết địa chỉ văn phòng mình làm, công trình mình thầu, đồng nghiệp là ai. Từ lúc quen cho đến lúc cưới, anh chẳng bao giờ giới thiệu tôi với họ hàng, bạn bè. 

Sau khi cưới nhau, tôi cũng không biết thông tin gì thêm ngoài những lời hoa mỹ của anh. Anh hứa hẹn: "Hãy tin anh đi, chỉ vài năm thôi anh sẽ kiếm được thật nhiều tiền để em có một cuộc sống thật đầy đủ, hạnh phúc. Anh đang nhận được nhiều công trình lắm", kèm theo đó là lời lẽ yêu thương tình tứ. 

Thế nhưng, cái ngày anh "kiếm được thật nhiều tiền" chờ hoài chẳng thấy đến. Thay vào đó là những lần anh bảo tôi đưa tiền để anh trả tiền công nhân. Tiền họ hàng tặng đám cưới chẳng mấy chốc không còn một xu, rồi đến tiền riêng của tôi dành dụm được trước khi cưới cũng đội nón ra đi. Tôi từ chỗ là giảng viên của một trường cao đẳng mỗi tháng đều tích lũy được một khoản tiền nay phải đi mượn nợ anh em, bạn bè. 

Ba năm cưới nhau, chẳng bao giờ anh đưa tôi một xu nào. Tôi hỏi: "Tiền anh làm ra đâu?" Anh bảo: "Tự mình nhận công trình làm nên tiền nằm trong đó hết, khi nào nghiệm thu xong mới có tiền". Tôi hỏi: "Anh làm những công trình nào?" Anh bảo: "Em biết làm gì!". Nếu chồng tôi chân thành mà chỉ vì công việc làm ăn xui rủi tôi cũng sẽ đồng cam cộng khổ. Đằng này, những lời đường mật của anh dành cho tôi trái ngược hoàn toàn với những gì anh làm. 

Tết năm đó, chúng tôi không về quê. Anh vừa an ủi tôi: "Không được về quê ăn tết chắc em buồn lắm. Nhưng không sao, tụi mình ở lại Sài Gòn con như có thời gian trọn vẹn dành riêng cho hai đứa. Anh sẽ đưa em đi chơi nhiều chỗ và ăn nhiều món thiệt ngon. Vậy cũng vui em há!".

Tôi chưa kịp vui thì cúng giao thừa xong, anh soạn đồ đi luôn một hơi tới hết mùng Sáu tết mới về mà chẳng nói lý do. Ngày thường cũng như ngày tết, tôi đối mặt với những bữa cơm nguội lạnh.

Tôi nằm viện mổ nhân xơ tử cung. Trong giây phút tôi yếu đuối và hoảng loạn nhất, anh hỏi tỉnh bơ: "Em ở một mình được không? Anh bận đi công trình ở tỉnh một tuần". Tôi còn biết nói gì ngoài việc lẳng lặng quay mặt vào tường mà nước mắt tuôn rơi.

Những ngày tôi sống cùng chồng là những ngày dài tôi ở nhà một mình như đàn bà góa. Chồng cứ đi biền biệt, mỗi lần về nhà chỉ có một việc duy nhất là hỏi tiền. Khi tôi không thể đáp ứng được là xảy ra cãi vả, đánh đập.

Toi tinh gi ma de chong bac dai tung ay nam?

Tôi trở thành nơi cho anh trút những cơn giận của mình. Trước khi có chồng, nằm mơ tôi cũng không nghĩ bạo hành gia đình xảy ra với mình nhưng có xa xôi gì, tôi chịu đựng điều ấy hằng tuần.

Ban đầu, tôi không dám nói với anh trai của mình, một phần vì sợ gia đình lo, một phần vì sợ gây mâu thuẫn giữa chồng và gia đình mình. Thế nhưng, đỉnh điểm là lần hỏi tiền tôi không có, hắn tức tối đập nát chiếc laptop của tôi, sau đó nhốt tôi vào phòng rồi đánh đập.

Đã cơn điên, hắn khóa cửa phòng, hăm họa nếu tôi tìm đường ra ngoài, bắt được, hắn sẽ đập gãy chân. May mắn, hắn không để ý chiếc điện thoại tôi để trong túi quần. Tôi gọi cô chủ nhà đến... giải cứu. 

Ra khỏi phòng, tôi buồn tủi dọn đồ leo lên xe buýt tới nhà cô bạn ở vài hôm trước khi bình tâm lên xe về quê với gia đình. Nghĩ lại, tôi vẫn còn thấy giận bản thân mình. Tội tình gì mà tôi không thể giải thoát mình sớm hơn mà để từng ấy năm bị người chồng vô tâm bạc đãi, mặc bao nhiêu lời góp ý của người thân và cả bao nhiêu lời cảnh báo rằng để ý xem hắn có bồ bịch, con riêng, cá độ, nghiện hút... gì không? 

Mai Mai

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI