Lòng chị

08/11/2013 - 16:07

PNO - PN - Bố qua đời sau một cơn bạo bệnh, nhà mình đông người mà vẫn thấy neo đơn. Chị ham học, học giỏi, nhưng sau khi bố mất, gia cảnh khó khăn, đành phải bỏ giữa chừng ở nhà phụ mẹ kiếm tiền nuôi các em.

edf40wrjww2tblPage:Content

Ngày em nhận giấy báo đỗ đại học, mẹ đang ốm liệt giường với những cơn ho kéo dài. Nắm đôi bàn tay gầy guộc, hằn lên những đường gân xanh chạy ngang chạy dọc của chị, em khóc: Hay em không đi học nữa? Chị nhìn em, mắt cũng rưng rưng: Em phải học chứ, học cho cả phần của chị.

Long chi

Em lên thành phố học với quyết tâm của một đứa con gái tỉnh lẻ nhà nghèo. Em lao đầu vào học cố để giành được học bổng, từ chối những cuộc picnic, dã ngoại, những buổi tụ tập với bạn bè, tranh thủ thời gian đi làm gia sư, phát tờ rơi để có thêm chút tiền. Em nghĩ chị sẽ vui nhưng khi biết chuyện chị mắng: Ai bắt em phải sống khổ sở thế hả? Chị vất vả quen rồi cố thêm một chút nữa cũng không sao. Em chỉ nên tập trung học thì chị mới vui chứ.

Ra trường, em ở lại thành phố lập nghiệp. Sáng sớm, em xách túi đi làm, quần áo là lượt thơm phức mùi nước hoa, ngồi làm việc trong phòng máy lạnh mát rượi. Vợ chồng son, tối về chỉ lo mỗi bữa cơm, nhưng thích thì nấu, không thích thì đưa nhau đi ăn hàng. Ở quê, chị vẫn lam lũ, quần ống thấp ống cao. Thương chị, thỉnh thoảng em gửi biếu chị ít tiền, chị cũng không nỡ cầm, đưa đi đẩy lại, chị bảo: Chị vẫn còn sức, em để mà lo cho con. Nuôi con ở thành phố tốn kém lắm.

Em chuyển dạ sinh con, chị lọ mọ từ quê ra chăm, lỉnh kỉnh túi to, túi nhỏ: nào là than củi, nào là bồ kết, vỏ bưởi, nghệ xay… Em nhìn chị mà không cầm được nước mắt: Phải chi mẹ còn sống?

Em khó sinh, bác sĩ chỉ định phải mổ. Chị lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn trấn an em: “Ai làm mẹ mà chẳng phải trải qua những phút giây đau đớn. Sắp được gặp con rồi, em phải can đảm lên”.

Những ngày mới sinh, vết mổ vẫn còn đau, em lại chưa có sữa, em bé quấy khóc suốt đêm. Trong cơn đau, cứ mở mắt là em lại nhìn thấy chị bế cháu trên tay, thay em vỗ về, ôm ấp.

Ban ngày, chị tất bật với công việc, tối đến lại vào viện chăm em. Có khi thấy chị dựa lưng vào thành giường ngủ gật, em giục về nhà nghỉ ngơi, nhưng chị không đồng ý. Trong cơn đau, em loáng thoáng nghe chị nói chuyện với bác gái giường bên đang chăm con dâu mới sinh: Em cháu mổ hẵng còn yếu lắm, vợ chồng trẻ người non dạ, lần đầu làm bố làm mẹ bỡ ngỡ đủ thứ, để hai đứa thức đêm chăm con, cháu chẳng yên tâm.

Buổi chiều, trời tối sầm rồi đổ mưa. Em bé chẳng thiết tha bú mớm, cứ khóc ngằn ngặt trên tay mẹ. Mệt mỏi, lo lắng, hoảng sợ khiến em cảm giác như kiệt sức. Ông bố trẻ lóng ngóng bên cạnh không biết phải làm sao để dỗ con. Mắt rơm rớm, em ngó ra cửa ngóng chị. Đã dặn chị ra sớm vậy mà tối muộn, em bé sau một hồi quấy khóc đã ngủ thiếp đi mới thấy chị lếch thếch xuất hiện trước cửa phòng.

- Chị làm gì mà giờ mới đến? Em dấm dẳng. Chị lẳng lặng tháo cái túi ni lông rồi xếp đồ đạc vào ngăn tủ, nhẹ giọng bảo: Chị tranh thủ nhổ cho xong luống cải kẻo trời mưa xuống lụi mất, rồi tranh thủ làm thịt con gà nấu cháo mang cho em ăn bữa tối chứ mới sinh mà toàn ăn đồ mua sẵn chị thấy không yên tâm. Đang đi giữa đường thì xe bị xịt lốp phải dắt bộ mãi mới tìm được chỗ vá. Em ăn tối rồi thì để đêm đói ăn thêm vậy.

Em nhìn chị, vạt tóc trước trán bết mồ hôi, lưng áo ướt đầm. Giọng em nghẹn lại: Xin lỗi chị, em đã quá vô tâm.

 THU NHẬT

Từ khóa Lòng chị
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI