Các bạn trai học cùng cấp III với tôi, khi sang Tây sống, bạn nào cũng làm bếp khéo léo, lau dọn nhà cửa nhanh gọn trong lúc vẫn kinh doanh, buôn bán hoặc đi làm công sở tất bật.
Chồng tôi và Hạnh từng có khoảng thời gian yêu nhau 10 năm. Giờ anh muốn tôi thân thiết với cô ấy để trả ơn, nhưng tôi thực sự không thể...
Tôi lại nhớ câu chuyện “đánh ghen” của bà ngoại mà mẹ thường hay kể để khuyên chị em chúng tôi cách ứng xử với sóng gió hôn nhân...
Căng thẳng, bức xúc, ánh mắt đỏ ngầu, chị nói dồn: “Do chồng tôi không để lại di chúc nên giờ tôi mới bị thiệt thòi..."
Chị ôm hai đứa cháu, dang tay ôm cả đứa em dâu và bảo: “Em đừng lo, từ nay chị sẽ thay thằng em bất nhân bất nghĩa của chị lo cho ba mẹ con”.
Mọi người cứ nghĩ lấy được vợ nhà khá giả sẽ nhàn thân, ai ngờ, em trai tôi đeo cục nợ vào người...
Ngày giỗ, chồng tôi tới thật trễ cùng đồng nghiệp, vác theo thùng bia. Cả nhóm ồn ào ăn uống rồi ồn ào kéo nhau đi, để lại "bãi chiến trường"...
Sinh con đầu lòng, do nhà ngoại quá xa nên tôi quyết định nằm ổ tại nhà chồng. Mẹ tôi khăn gói ra chăm con gái đẻ với lỉnh kỉnh đủ thứ, từ chè vằng đến cả than để hơ cho bà đẻ.
Dì dượng chỉ trao đổi chuyện con cái, những chuyện vặt vãnh một cách gượng gạo. Dượng ở ngoài nhiều hơn về nhà. Có lẽ dượng có niềm vui riêng. Còn dì, ngoài việc cơ quan, dì bầu bạn với con gái và chiếc máy tính.
Trong tình yêu, người ta đau nhất chưa phải là lúc chứng kiến người mình yêu phản bội công khai mà là khi biết người sống ở bên ta mà trái tim ở tận phương trời nào...
Đàn bà một đời chồng hóa ra là nhành hoa nở rộ lần thứ hai, càng rực rỡ, càng ngát hương.
Nhìn vẻ bề ngoài, ai cũng khen gia đình bà đầm ấm, sống chung nhiều thành phần vậy mà vẫn hòa thuận nhưng mấy người thấu hiểu bên trong luôn có những đợt sóng ngầm.
Chị ngồi ăn bữa cơm của người dì hàng xóm nấu mang sang mà chảy nước mắt. Đâu phải chị không có gia đình, nhưng con cháu đã ngoảnh mặt quay lưng khi chị viết xong di chúc...
Tôi vội vã cưới chồng khi chẳng biết gì về anh. Sau những lời ngọt ngào là những lần chồng vòi tiền và đánh đập tôi. Vậy mà biết bao nhiêu lần tôi vẫn tin anh có thể thay đổi.
Gia đình tôi chuẩn bị du lịch cuối hè, trước khi các con trở lại trường. Hy vọng lần này vợ và con gái biết hãm bớt tật mua sắm...
Ngày mới về nhà chồng, tôi mừng vì có bà mẹ chồng nói năng ngọt xớt, câu nào cũng giống như là… chân lý. Nhưng chỉ sau một năm, tôi mệt mỏi vì phải luôn cảnh giác: coi chừng, mẹ nói vậy mà không phải vậy.
Mỗi lần bị chồng đánh, bà khóc, tụi nó lấy khăn lau nước mắt cho bà. Cũng vì vậy nên bà không nỡ, cắn răng chịu đòn để con cái được có đủ mẹ cha.
Tình yêu của tôi và anh rất êm đềm trong khoảng thời gian 6 năm. Đến khi đám cưới đã gần kề lại xảy ra chuyện...
Từ khi biết vợ làm việc trong môi trường phức tạp, thường xuyên phải đi tiếp khách với sếp, tôi lo lắng. Nhưng vợ nhất quyết không chịu nghỉ việc...
Người lớn và cả trẻ em hiện nay bị stress khá nhiều. Với sự “bao vây” của các thiết bị công nghệ, con người dễ rơi vào tình trạng lo âu, căng thẳng, hoang mang, dễ gục ngã trước nghịch cảnh...
Dù chỉ khoe những bức ảnh cũ của bố mình nhưng với nhiều bạn trẻ, quá khứ của bố thật vui và huy hoàng. Đặc biệt bố của họ đẹp trai chẳng kém minh tinh điện ảnh.
Nghĩ lại nỗi đau ngày nào em gây ra, tôi vẫn nhói lòng. Có phải yêu một người là phải biết cầu mong người ấy luôn bình yên?
Từ khi mẹ ruột bỏ đi, cuộc sống của chúng tôi như một màn đen u ám. Nhưng từ khi mẹ kế đến, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi...
Cả hai đều ý thức được mình đang có một gia đình bình yên và không thể đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Nhưng có lẽ sự bình yên của gia đình làm tôi thấy nhàm chán và anh cũng thế.
Bảy mươi tuổi, bệnh tật vùi giập, đến cái bậc thềm cha còn bước mãi mới lên nổi, nhưng cha tôi vẫn đi làm công quả.