PNO - Thằng bé 10 tuổi, đứng thấp hơn cả cây súng mà nó dùng để xả cơn phẫn uất, khiến 3 người trong một gia đình phải cấp cứu. Đó là đứa bé có cuộc đời không bình thường, mỗi ngày điều cậu nhận được chỉ là đói, rét, bẩn thỉu.
Chia sẻ bài viết: |
Lê Thị Ngọc Nhật 27-12-2020 11:44:50
Tác giả viết rất sâu sắc, phân tích hoàn cảnh ra đời của một đứa. Có cách nhìn bao dung, rộng lượng và nhân ái. Tội nghiệp cho số phận một kiếp người!
Huong hcmc 27-12-2020 10:06:12
Thật bất hạnh
Nguyễn Thủy 26-12-2020 21:54:08
Thương quá là thương cho em. Không được chăm sóc dạy bảo. Làm sao phân biệt đúng sai.
Lê mản 26-12-2020 18:27:05
Tội nghiệp chú bé.
Vân Vân 26-12-2020 17:45:32
Buồn quá ! Không ai chọn cửa mà sinh, bé đâu có biết mình có mặt trên đời này bơ vơ như thế. Gây tội là thế nhưng vẫn còn may vì còn cả đoạn đường dài phía trước để đưa bé về với sự bình tâm nếu được mái ấm và sự giáo dưỡng tận tụy của những tổ chức XH nhân ái.
Một tấm gương hôn nhân nứt chỉ có thể lành được nếu cả hai cùng có ý muốn hàn gắn.
Ba mắng tụi con “chỉ thích những điều nhảm nhí”, “không lo học, chỉ mải đu thần tượng”…
Ngoài 80 tuổi nhưng vợ chồng ông Nguyễn Văn Bảy vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Họ vẫn chăm sóc, quan tâm và trao cho nhau yêu thương từ những việc nhỏ nhất.
Ở xã Nghĩa Thắng (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông), ai cũng biết đến Nguyễn Văn Tiến (31 tuổi) với câu chuyện hiếu thảo anh dành cho mẹ.
Hồi ấy, nhà nuôi rất nhiều gia súc, lại làm ruộng nhiều nên cha tôi sắm hẳn 2 chiếc xe kéo. 1 chiếc xe trâu kéo, 1 chiếc xe bò kéo.
Chị Huyền thấy mông lung về cuộc sống, khó quản lý cảm xúc. Qua giới thiệu, chị Huyền theo các câu lạc bộ “chữa lành”, thiền định.
Ngày tôi đi lấy chồng, bác tôi cười, bảo: “Con gái mà lấy chồng xa/ Giống như con lợn khái tha lên rừng”. Tôi đã không hiểu sao bác nói vậy.
Ép người khác ăn thứ họ không muốn thì khác gì chịu cực hình. Mỗi người một khẩu vị theo sở thích, chị không thể bắt chồng con theo mình được.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.
"Mẹ khóc hả?", giọng đứa trẻ tự kỷ, ngây ngô, nhưng sâu trong tâm hồn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được sự vỡ vụn trong lòng người mẹ.
Sống tưởng chừng là chuyện riêng của một gia đình, nhưng lại là câu chuyện của một thế hệ, của quá khứ - hiện tại, tình yêu và chia ly…
Một mình tôi bước tiếp con đường bạn đã chỉ ra, nhưng tôi không còn cảm giác cô độc hoặc tự ti nữa.
Nhà giáo Phan Thị Tùy Anh đã đúc rút ra 3 bài học tuyệt vời từ hướng tiếp cận Reggio Emilia mà ba mẹ có con 0-6 tuổi có thể áp dụng.
Suốt 4 năm, tôi bỏ công việc ngày làm 8 tiếng với thu nhập ổn định ở thành phố để về quê làm một công việc với thu nhập 0 đồng.
Kinh tế ổn định, chồng/vợ đẹp/giỏi, con ngoan… song không ít gia đình đối mặt với mâu thuẫn, bất hòa triền miên do tính tự ti, chấp niệm(*) của người bạn đời.
Đã mấy chục năm, ba ra ga xe lửa chỉ để chờ rồi chở tôi về nhà. Khi anh chị tôi bận việc, chỉ cần “alo” là ba rước cháu về.