PNO - Khi mặt trời lùi dần sau hàng cây, nội thường bảo với chúng tôi: “Chập chiều chập choạng rồi, cất hết đồ đạc, rửa ráy, soạn sửa mà dọn cơm”.

Chập chiều chập choạng chính là khoảng thời gian cuối ngày, khắp cánh đồng trước nhà bắt đầu dâng lên màu tím thẫm. Từng tàng cây lớn, những bụi cây nhỏ hòa lẫn vào nhau. Đâu đó, chốc chốc vang lên những tiếng lích chích của bầy chim gọi bạn, chúng rủ nhau bay về tổ, khép cửa một ngày dài.
Bấy giờ, khói từ gian bếp cũng bắt đầu bay lên, mùi thơm của gạo mới, của ruốc, thịt, cá kho thoảng ra nức mũi khiến những chiếc bụng háu đói của chị em tôi càng thêm réo rắt. Có đứa lập cà lập cập chạy vào đòi nội cho phần ăn trước.
Những món nội nấu thường rất hao cơm. Từ những món mẹ mang về, nội luôn tỉ mỉ nhặt nhạnh rồi chế biến theo công thức đơn giản nhưng lành vị nhất. Đâu chỉ cơm sôi mới nhỏ lửa, món kho, món mặn, món chiên gì cũng đậm đà hơn khi nội để lửa liu riu.
Nội không thích bọn trẻ suốt ngày chỉ biết học, hễ đứa nào khi chiều xuống còn tranh thủ vùi đầu vào sách, nội sẽ quát: “Chập chiều chập choạng, thấy gì mà đọc? Ưa hư mắt à, cất hết sách vở, soạn sửa dọn cơm!”.
Thường thì vào mùa nắng, dù có đói đến mấy nội cũng bắt tụi nhỏ phải đợi cha mẹ đi làm đồng về, cả nhà đông đủ mới ăn. Còn mùa đông, mưa rét, nội cho chúng tôi ăn trước. Mỗi đứa mỗi tô, nội gắp cho miếng cá kho, rau xào để lên mặt rồi của ai tự xúc lấy. Đó luôn là những bữa cơm thú vị, ngon nhất trần đời. Ở đó, có mùi thức ăn thơm phức, cơm nóng hổi, trong đáy mắt nhờ ánh lửa mà soi rõ bóng nội phản chiếu bập bùng. Mỗi đứa đánh chén một bụng no say.
Những buổi chiều lúc đang vào mùa, nông sản sẽ được xe kéo về, hoặc cha mẹ gánh về thả phịch trước hàng hiên. Ngôi nhà lúc đó cũng đã thẫm mờ, mọi người bắt đầu nhẩn nha ngồi xuống, dựa lưng vào những cây cột chống xà. Họ cùng nhau rót nước uống, rũ bỏ những bộ quần áo lao động đẫm ướt mồ hôi, mùi sình bùn ngai ngái theo gió loang về phía khu vườn rộng trước mặt.
Những người phụ nữ gia đình chẳng cần thắp đèn lên, cũng chẳng vội vàng cơm nước. Họ sẽ nói về số lượng và chất lượng của số nông sản vừa mới thu hoạch. Mẹ tính còn bao nhiêu ngày nữa sẽ giải quyết hết những mảnh ruộng còn lại. Bố thì bảo, xong mùa sẽ tu bổ lại cái sân phơi...
Theo năm tháng, những buổi chiều thơ bé dần qua đi, tôi lớn lên có dịp ngồi trên những chuyến tàu để đi xa. Sau ô cửa kính, là những buổi chiều khác nhau, khi mà nơi này tàu chạy qua cánh đồng, nơi khác, tàu băng qua vuông sen, núi đồi hay những mặt nước cạn… Sau cánh cửa, bầu trời dần nhạt nắng. Trên những ngọn cây, ánh sáng dịch chuyển, những cung đường tôi qua cũng không ngừng dịch chuyển, chúng cộng hưởng vào nhau. Tôi trộm nghĩ, trên cuộc đời này, chúng ta là những lữ khách, chẳng có thể chạm vào điều gì, nắm giữ một điều gì mãi mãi.
Tôi luôn tự hỏi, những chái bếp, những ngôi nhà sâu trong phía làng, ẩn mình dưới những tàng cây và bóng mặt trời mỗi ngày đều dịch chuyển ấy, liệu chúng còn giữ được làn khói bếp, liệu có đón được những bước chân trở về của người thân. Liệu ở đó còn có sự yêu thương, đoàn tụ, gắn kết của hai chữ “gia đình”.
Mặt trời, cây cỏ, gió mây thì luôn quen thuộc, nếu từng ấn tượng khuôn hình nào đó một lần thì dù đi qua cung đường nào khác, ta cũng cảm nhận được sự hao hao. Và thiên nhiên trên xứ sở nhiệt đới này không hề vô tình hay hoàn toàn ngẫu hứng. Mỗi mảng miếng, sắc màu mà trời đất, không gian tạo tác theo mùa đều mang tính tượng trưng, lặp lại. Chúng khiến ta rung động, bồi hồi. Không dưng mà ánh ban mai buổi sớm luôn trong veo, tinh sạch, lấp lánh, còn hoàng hôn lại chậm rãi, mờ ảo như việc phủ dần xuống một tấm rèm…
Nhìn hoàng hôn, ai cũng nhớ mẹ, nhớ quê. Nhìn hoàng hôn, ai cũng muốn trở về. Trở về với những chập chiều chập choạng vương mùi củi lửa nơi góc bếp thân quen.
Minh Thi
| Chia sẻ bài viết: |
Khi xã hội chung tay, Nghị định 282/2025/NĐ-CP sẽ không chỉ khả thi mà còn trở thành điểm tựa quan trọng giúp nhiều mái nhà giữ được bình an thật sự.
Đã 5 năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi cắt tóc cho cha. Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.
Thất nghiệp ở tuổi U40 khiến nhiều người đàn ông chông chênh, còn gia đình thì xoay xở để cùng nhau đứng vững giữa áp lực và lo toan.
Phần Lan được vinh danh là quốc gia hạnh phúc nhất thế giới năm thứ tám liên tiếp.
Chăm người bệnh không chỉ là chuyện của một người. Đó là tấm gương phản chiếu nội tâm của cả một gia đình.
Nạn nhân của bạo lực gia đình không loại trừ ai và không chỉ là người già, trẻ em, phụ nữ.
Đàn ông ngoại tình thường nghĩ sẽ không bỏ vợ con. Nhưng quãng rong chơi đó là nỗi đau, là vết thương không thể chữa lành.
Đưa tay bắt hụt cánh chuồn, tôi nhìn tuổi thơ đi qua như cái chớp mắt vội vàng.
Báo Phụ nữ TPHCM tiếp tục nhận nhiều ý kiến quanh các quy định về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực phòng, chống bạo lực gia đình.
Giữa cuộc sống nơi núi rừng, tình cảm giữa con người và voi vẫn tồn tại như một sợi dây thiêng liêng không thể thay thế.
Điều khiến cô cảm thấy sợ nhất không phải những cuộc trò chuyện vô nghĩa mà là việc bản thân dần quen với cách kết nối nhanh, lạnh và dễ thay thế.
Thay vì lên án hành vi bạo lực, dư luận có thể chất vấn, đổ lỗi cho nạn nhân khiến họ chọn nín lặng để được yên thân.
Nghị định 282/2025/NĐ-CP của Chính phủ là bước tiến mạnh mẽ trong việc luật hóa những hành vi tưởng chừng chỉ thuộc phạm trù đạo đức...
Quy định cụ thể hóa từng hành vi, trao cho các thành viên trong gia đình, đặc biệt là phụ nữ, trẻ em, người yếu thế… điểm tựa pháp lý vững chắc.
Tăng mức phạt ngoại tình lên 5-10 triệu đồng không có tính răn đe. Kinh nghiệm của tôi là: Thứ duy nhất mà người ngoại tình sợ chính là danh dự.
Đôi khi chỉ cần thêm một chút kiên nhẫn, một chút hài hước, và một chút buông bỏ đúng lúc, là mọi thứ đã khác đi rất nhiều.
Vợ chồng cùng học để thấu hiểu, để đặt vị trí của mình vào đối phương và để yêu thương được vẹn tròn.
Tôi cũng nghĩ như thế, nếu phạt tiền với mục tiêu giảm ngoại tình giảm thì cách này không giải quyết được vấn đề.

