PNO - Khi mặt trời lùi dần sau hàng cây, nội thường bảo với chúng tôi: “Chập chiều chập choạng rồi, cất hết đồ đạc, rửa ráy, soạn sửa mà dọn cơm”.
Chập chiều chập choạng chính là khoảng thời gian cuối ngày, khắp cánh đồng trước nhà bắt đầu dâng lên màu tím thẫm. Từng tàng cây lớn, những bụi cây nhỏ hòa lẫn vào nhau. Đâu đó, chốc chốc vang lên những tiếng lích chích của bầy chim gọi bạn, chúng rủ nhau bay về tổ, khép cửa một ngày dài.
Bấy giờ, khói từ gian bếp cũng bắt đầu bay lên, mùi thơm của gạo mới, của ruốc, thịt, cá kho thoảng ra nức mũi khiến những chiếc bụng háu đói của chị em tôi càng thêm réo rắt. Có đứa lập cà lập cập chạy vào đòi nội cho phần ăn trước.
Những món nội nấu thường rất hao cơm. Từ những món mẹ mang về, nội luôn tỉ mỉ nhặt nhạnh rồi chế biến theo công thức đơn giản nhưng lành vị nhất. Đâu chỉ cơm sôi mới nhỏ lửa, món kho, món mặn, món chiên gì cũng đậm đà hơn khi nội để lửa liu riu.
Nội không thích bọn trẻ suốt ngày chỉ biết học, hễ đứa nào khi chiều xuống còn tranh thủ vùi đầu vào sách, nội sẽ quát: “Chập chiều chập choạng, thấy gì mà đọc? Ưa hư mắt à, cất hết sách vở, soạn sửa dọn cơm!”.
Thường thì vào mùa nắng, dù có đói đến mấy nội cũng bắt tụi nhỏ phải đợi cha mẹ đi làm đồng về, cả nhà đông đủ mới ăn. Còn mùa đông, mưa rét, nội cho chúng tôi ăn trước. Mỗi đứa mỗi tô, nội gắp cho miếng cá kho, rau xào để lên mặt rồi của ai tự xúc lấy. Đó luôn là những bữa cơm thú vị, ngon nhất trần đời. Ở đó, có mùi thức ăn thơm phức, cơm nóng hổi, trong đáy mắt nhờ ánh lửa mà soi rõ bóng nội phản chiếu bập bùng. Mỗi đứa đánh chén một bụng no say.
Những buổi chiều lúc đang vào mùa, nông sản sẽ được xe kéo về, hoặc cha mẹ gánh về thả phịch trước hàng hiên. Ngôi nhà lúc đó cũng đã thẫm mờ, mọi người bắt đầu nhẩn nha ngồi xuống, dựa lưng vào những cây cột chống xà. Họ cùng nhau rót nước uống, rũ bỏ những bộ quần áo lao động đẫm ướt mồ hôi, mùi sình bùn ngai ngái theo gió loang về phía khu vườn rộng trước mặt.
Những người phụ nữ gia đình chẳng cần thắp đèn lên, cũng chẳng vội vàng cơm nước. Họ sẽ nói về số lượng và chất lượng của số nông sản vừa mới thu hoạch. Mẹ tính còn bao nhiêu ngày nữa sẽ giải quyết hết những mảnh ruộng còn lại. Bố thì bảo, xong mùa sẽ tu bổ lại cái sân phơi...
Theo năm tháng, những buổi chiều thơ bé dần qua đi, tôi lớn lên có dịp ngồi trên những chuyến tàu để đi xa. Sau ô cửa kính, là những buổi chiều khác nhau, khi mà nơi này tàu chạy qua cánh đồng, nơi khác, tàu băng qua vuông sen, núi đồi hay những mặt nước cạn… Sau cánh cửa, bầu trời dần nhạt nắng. Trên những ngọn cây, ánh sáng dịch chuyển, những cung đường tôi qua cũng không ngừng dịch chuyển, chúng cộng hưởng vào nhau. Tôi trộm nghĩ, trên cuộc đời này, chúng ta là những lữ khách, chẳng có thể chạm vào điều gì, nắm giữ một điều gì mãi mãi.
Tôi luôn tự hỏi, những chái bếp, những ngôi nhà sâu trong phía làng, ẩn mình dưới những tàng cây và bóng mặt trời mỗi ngày đều dịch chuyển ấy, liệu chúng còn giữ được làn khói bếp, liệu có đón được những bước chân trở về của người thân. Liệu ở đó còn có sự yêu thương, đoàn tụ, gắn kết của hai chữ “gia đình”.
Mặt trời, cây cỏ, gió mây thì luôn quen thuộc, nếu từng ấn tượng khuôn hình nào đó một lần thì dù đi qua cung đường nào khác, ta cũng cảm nhận được sự hao hao. Và thiên nhiên trên xứ sở nhiệt đới này không hề vô tình hay hoàn toàn ngẫu hứng. Mỗi mảng miếng, sắc màu mà trời đất, không gian tạo tác theo mùa đều mang tính tượng trưng, lặp lại. Chúng khiến ta rung động, bồi hồi. Không dưng mà ánh ban mai buổi sớm luôn trong veo, tinh sạch, lấp lánh, còn hoàng hôn lại chậm rãi, mờ ảo như việc phủ dần xuống một tấm rèm…
Nhìn hoàng hôn, ai cũng nhớ mẹ, nhớ quê. Nhìn hoàng hôn, ai cũng muốn trở về. Trở về với những chập chiều chập choạng vương mùi củi lửa nơi góc bếp thân quen.
Minh Thi
Chia sẻ bài viết: |
Là cha thì dễ, làm cha mới khó. Tình cha chỉ hiện diện trong sự tự nguyện gắn kết, trong cánh tay che chở của cha...
Tôi một lòng thờ mẹ kính cha. Tiền đi hát, tôi đem về cho mẹ cha, không màng gì cho bản thân.
Tình cha con gắn kết sẽ nhân lên thành công và hạnh phúc của cha con; tiếp thêm sự tự tin, động lực sống cho mọi thành viên trong gia đình.
Nghe thì có vẻ vui, nhưng thực tế đây là chuỗi ngày khủng hoảng, đầu bù tóc rối đúng nghĩa đen của các bà mẹ bỉm sữa.
Mợ cũng học hết lớp Mười hai nhưng từ ngày theo chồng về xứ lạ, “nghề chính” của mợ là làm dâu.
Tôi nhận ra những mâu thuẫn xảy ra đều do tôi suy nghĩ thái quá, làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mức bình thường.
Quyết định yêu và cưới trong vòng 2 tháng của anh Nhã và chị Ngọc khiến ai nấy bất ngờ.
Giảm cân là một trong những biểu hiện cho sự thay đổi bản thân. Dám thừa nhận mình thất bại trước vợ thật không dễ dàng nhưng anh Tiến đã làm được.
Con cháu đã có một chuyến du lịch vui vẻ, ông bà cũng đã có "chuyến nghỉ dưỡng tại gia" bình yên, tự tại.
Dù vất vả, vợ tôi- diễn giả, chuyên gia đào tạo, MC Thi Thảo, Chủ tịch HĐQT Cty cổ phần Tập đoàn ATM - cũng luôn cố gắng làm cha mẹ vui.
Lớp học làm bánh dân gian của chị Cương là nơi nhiều người tìm đến để “lắng” lại và đắm mình vào hương vị quen thuộc của tuổi thơ.
Mỗi tối, đầu đặt trên gối, tay ôm chặt chiếc gối ôm, thêm bàn tay mẹ xoa đều vào lưng, vậy là giấc ngủ ngon tự đến với anh em chúng tôi.
Nhiều phụ nữ đứng trước ngưỡng cửa kết hôn lần hai với không ít nỗi niềm riêng.
Mưa tháng Sáu giống như một cái chạm nhẹ lên bờ vai, vừa đủ để ta ngoảnh lại, vừa đủ để ta nhung nhớ.
2 bà có thói quen mặc đồ đôi, từ quần áo tới giày dép, đồng hồ, khăn quàng… Tủ đồ của 2 bà quá nửa giống nhau.
Tôi không phán xét, chỉ thấy lạ cho sự thiết tha đến bất chấp của người trẻ trong việc mưu cầu view.
Mang con đến công sở, liệu chúng ta có đang vô tình đặt áp lực lên môi trường làm việc, chỉ để giải quyết một khó khăn tạm thời của mình?
Toàn TPHCM có 3.291 phụ nữ đủ điều kiện hưởng trợ cấp sinh đủ 2 con dưới tuổi 35 (trong giai đoạn từ 21/12/2024 đến 15/4/2025).