PNO - Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi ở một chung cư nhỏ, chỉ có một block nhà với khoảng hơn trăm hộ dân. Mấy cô tre trẻ lập ra một group Zalo “Giúp nhau mùa dịch”, xôm tụ hàng hóa như… một siêu thị mini, đầy đủ sản vật, từ mua giùm đậu hũ, trứng, thịt, bánh các loại... cho đến mua giúp cả thuốc tây.
Người mua được món gì ngon liền chia sẻ thông tin. Chẳng hạn có một cô biết chỗ mua đậu hũ. Hôm nào mua, cô nhắn vào group rồi mọi người đăng ký. Đa phần là các cô trẻ, có trình độ nên cách làm việc khá khoa học, cô kẻ bảng ra giấy, cột, số thứ tự, tên người, căn hộ, mua bao nhiêu, tiền…
Mua về cô chia ra từng bịch, bỏ vào mảnh giấy số căn hộ, cô để trên một cái bàn nhỏ trước nhà rồi nhắn mọi người đến lấy, chuẩn bị đúng số tiền, bỏ tiền vào một cái xô nhỏ bên cạnh. Không ai tiếp xúc gần với ai.
Hôm khác, một cô nhắn: “Em có chanh tặng mọi người, đã phân sẵn từng bị nhỏ để trước cửa nhà, các chị cần đến lấy”.
![]() |
Ảnh minh họa |
Một hôm, tôi “kiểm kê” tủ lạnh thấy còn trái xoài xanh Đài Loan, hũ cá cơm tẩm gia vị sấy giòn chưa khui, hành phi, tía tô có sẵn mà thiếu đậu phộng để làm đĩa gỏi xoài. Tôi nhắn vô group: “Ai có đậu phộng hạt cho mình một ít thôi”.
Chưa tới một nốt nhạc, có ngay câu trả lời: “Em ở 19 B2 chị nha, em treo chỗ tay nắm cửa, chị lấy ha”. Lúc tôi lên đã thấy bên ngoài cánh cửa đóng có túm đậu phộng treo sẵn. Không bao nhiêu, mà quý ở tấm lòng nên thấy vui lắm.
Lại có hôm, một cô giới thiệu thịt nai của người quen bán, cô đã ăn một lần rồi và thấy ngon. Đến lúc nhà cô cần mua, cô hỏi mọi người ai thích ăn thì cô mua giùm, các loại thịt như: ba chỉ, thăn… Cô còn chi tiết này làm món gì ngon, cách chế biến ra sao, lửa to, nhỏ, nêm nếm… rõ ràng hơn cả Google.
Mùa dịch mọi người ở nhà nên thảo luận sôi nổi lắm. Tôi đọc một loạt tin của họ cũng biết thêm được vài món. Ví dụ như một món ăn sáng rất đơn giản mà ngon của cô đậu hũ là đậu trắng đem chiên, sau đó đổ vào trứng đã đánh nêm nếm vừa ăn, ngon hơn bột chiên, các con cô rất thích.
Bạn tôi cũng ở chung cư kể chuyện, bạn là một ca F2, trong hai tuần tự cách ly ở nhà, bạn toàn nhờ hàng xóm mua dùm gạo, rau, thịt…
Nhờ có công nghệ, tin nhắn chuyển đi, mua xong chuyển tiền qua tài khoản, hàng đến để trước cửa nhà nên chẳng ai tiếp xúc gần. Bạn khác kể chuyện, cô hàng xóm cầm một túm hành to, chia cho các tầng, mỗi nhà một ít. Dăm cọng hành mà thấy rất vui, cảm động.
Một bạn làm ngành y kể chuyện, hôm qua bạn đi làm về đến nhà hơn 22 giờ, tính nấu gói mì ăn rồi ngủ. Thế là bác hàng xóm nhắn tin để bác mang qua cho tô cơm với thịt xào và ruốc cá hồi. Buồn ngủ gặp chiếu manh, tô cơm ngon không chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì tấm lòng của bác hàng xóm.
Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi biết sức mình không thể nào làm được như những em tình nguyện viên trẻ nên chỉ thỉnh thoảng ủng hộ đôi chút cho những nơi nào cần thiết. Trong cơn hoạn nạn này mới thấy hết tấm lòng người với người. Mới thấu hiểu tinh thần, bầu bí đùm bọc thương nhau.
Chỉ là chia sẻ chút quà mọn trong ngày dịch, nhưng khiến con người học được nhiều bài học lớn. Biến cố rồi sẽ qua, còn lại là những tấm lòng, là tư liệu ghi lại cho thế hệ sau, những kinh nghiệm nhỏ cùng nhau đi qua mùa dịch.
Kim Duy
Chia sẻ bài viết: |
Có những đám giỗ cực kỳ đông đúc náo nhiệt, khách đến dự chẳng liên quan, quen biết gì với người đã mất.
Chuyến về thăm quê gói gọn trong vài ngày nhưng con trai tôi như lớn hẳn ra. Và trên hết, con biết yêu quê hương, biết yêu mùi bùn đất quê nhà!
Nhà sửa xong, con nhỏ vừa thôi nôi thì cũng là lúc chị Ngọc phát hiện chồng ngoại tình. Do cái tôi cả hai đều lớn dẫn đến kết quả ly hôn.
Đến đứa trẻ sáu tuổi như chị cũng có thể làm ra tiền. Kiếm tiền dễ như vậy mà quê mình nghèo xơ nghèo xác. Tại sao?
"Giỗ chứ phải đám cưới đâu mà phải loa đài chộn rộn, rình rang”, mẹ tôi nói.
Các chương trình ti vi, mạng xã hội, các bài thuyết pháp, clip của các Youtuber đã níu tay, giữ chân mẹ. Tôi cần có người cai nghiện cho mẹ.
Ai rồi cũng già, nếu con cháu ứng xử với cha mẹ như với chính mình của ngày sau thì sẽ giảm rất nhiều va chạm, bớt được rất nhiều nước mắt.
Nhà tôi vẫn giữ một nếp rất riêng, giỗ chạp là ngày tưởng nhớ người đã khuất, ngày sum họp của những người còn sống, ngày kết nối các thế hệ...
Biết bao giờ được về lại góc chợ thân quen đứng xem người ta chơi bầu cua cá cọp, quên mua rau về cho mẹ nấu canh…
Có những người giàu, thậm chí rất giàu “check in” toàn thế giới nhưng cả đời ba mẹ họ có ước mơ đi máy bay lại chưa thực hiện được.
Mỗi lần đi làm về, không thấy mẹ anh Nam vội chạy lên sân thượng đều gặp cảnh mẹ đang trò chuyện với mấy bà hàng xóm ở đó.
Mẹ luôn vui, luôn nhìn đời thật rộng nên thời gian đã không chạm được vào.
Đã 40 năm, đôi khi nhớ lại món quà đầu tiên tôi tặng mẹ, cảm giác như vừa mới hôm qua.
Tất cả loại nghiện đều cai được, nhưng phụ thuộc rất nhiều vào ý chí người cai, môi trường có tốt hay không, phương pháp có phù hợp...
Nhìn chồng gây gổ, đánh lộn, vợ chán nản cùng cực, muốn ly hôn, rồi lại không nỡ buông ông chồng điên dại, lăn lóc vì loạn thần do rượu.
Tôi không “bàn ra” chuyện giỗ quẩy, nhưng tôi nghĩ nên hạn chế giỗ, sẽ dư được “mớ” tiền để làm những việc hữu ích khác.
Rất nhiều người đã “tự thưởng” cho mình một chuyến đi chơi thật xa dài ngày sau khi bước ra cuộc hôn nhân tệ hại.
Hôn nhân cùng giới giải quyết những khó khăn khi chung sống, bao gồm khó khăn trong quan hệ về tài sản và các thủ tục pháp lý.