PNO - Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi ở một chung cư nhỏ, chỉ có một block nhà với khoảng hơn trăm hộ dân. Mấy cô tre trẻ lập ra một group Zalo “Giúp nhau mùa dịch”, xôm tụ hàng hóa như… một siêu thị mini, đầy đủ sản vật, từ mua giùm đậu hũ, trứng, thịt, bánh các loại... cho đến mua giúp cả thuốc tây.
Người mua được món gì ngon liền chia sẻ thông tin. Chẳng hạn có một cô biết chỗ mua đậu hũ. Hôm nào mua, cô nhắn vào group rồi mọi người đăng ký. Đa phần là các cô trẻ, có trình độ nên cách làm việc khá khoa học, cô kẻ bảng ra giấy, cột, số thứ tự, tên người, căn hộ, mua bao nhiêu, tiền…
Mua về cô chia ra từng bịch, bỏ vào mảnh giấy số căn hộ, cô để trên một cái bàn nhỏ trước nhà rồi nhắn mọi người đến lấy, chuẩn bị đúng số tiền, bỏ tiền vào một cái xô nhỏ bên cạnh. Không ai tiếp xúc gần với ai.
Hôm khác, một cô nhắn: “Em có chanh tặng mọi người, đã phân sẵn từng bị nhỏ để trước cửa nhà, các chị cần đến lấy”.
![]() |
Ảnh minh họa |
Một hôm, tôi “kiểm kê” tủ lạnh thấy còn trái xoài xanh Đài Loan, hũ cá cơm tẩm gia vị sấy giòn chưa khui, hành phi, tía tô có sẵn mà thiếu đậu phộng để làm đĩa gỏi xoài. Tôi nhắn vô group: “Ai có đậu phộng hạt cho mình một ít thôi”.
Chưa tới một nốt nhạc, có ngay câu trả lời: “Em ở 19 B2 chị nha, em treo chỗ tay nắm cửa, chị lấy ha”. Lúc tôi lên đã thấy bên ngoài cánh cửa đóng có túm đậu phộng treo sẵn. Không bao nhiêu, mà quý ở tấm lòng nên thấy vui lắm.
Lại có hôm, một cô giới thiệu thịt nai của người quen bán, cô đã ăn một lần rồi và thấy ngon. Đến lúc nhà cô cần mua, cô hỏi mọi người ai thích ăn thì cô mua giùm, các loại thịt như: ba chỉ, thăn… Cô còn chi tiết này làm món gì ngon, cách chế biến ra sao, lửa to, nhỏ, nêm nếm… rõ ràng hơn cả Google.
Mùa dịch mọi người ở nhà nên thảo luận sôi nổi lắm. Tôi đọc một loạt tin của họ cũng biết thêm được vài món. Ví dụ như một món ăn sáng rất đơn giản mà ngon của cô đậu hũ là đậu trắng đem chiên, sau đó đổ vào trứng đã đánh nêm nếm vừa ăn, ngon hơn bột chiên, các con cô rất thích.
Bạn tôi cũng ở chung cư kể chuyện, bạn là một ca F2, trong hai tuần tự cách ly ở nhà, bạn toàn nhờ hàng xóm mua dùm gạo, rau, thịt…
Nhờ có công nghệ, tin nhắn chuyển đi, mua xong chuyển tiền qua tài khoản, hàng đến để trước cửa nhà nên chẳng ai tiếp xúc gần. Bạn khác kể chuyện, cô hàng xóm cầm một túm hành to, chia cho các tầng, mỗi nhà một ít. Dăm cọng hành mà thấy rất vui, cảm động.
Một bạn làm ngành y kể chuyện, hôm qua bạn đi làm về đến nhà hơn 22 giờ, tính nấu gói mì ăn rồi ngủ. Thế là bác hàng xóm nhắn tin để bác mang qua cho tô cơm với thịt xào và ruốc cá hồi. Buồn ngủ gặp chiếu manh, tô cơm ngon không chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì tấm lòng của bác hàng xóm.
Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi biết sức mình không thể nào làm được như những em tình nguyện viên trẻ nên chỉ thỉnh thoảng ủng hộ đôi chút cho những nơi nào cần thiết. Trong cơn hoạn nạn này mới thấy hết tấm lòng người với người. Mới thấu hiểu tinh thần, bầu bí đùm bọc thương nhau.
Chỉ là chia sẻ chút quà mọn trong ngày dịch, nhưng khiến con người học được nhiều bài học lớn. Biến cố rồi sẽ qua, còn lại là những tấm lòng, là tư liệu ghi lại cho thế hệ sau, những kinh nghiệm nhỏ cùng nhau đi qua mùa dịch.
Kim Duy
Chia sẻ bài viết: |
Nhờ kết nối từ công nghệ, chúng tôi có thêm điểm tựa lớn lao về mặt tinh thần.
Một căn nhà có thể xây bằng tiền nhưng một mái ấm chỉ có thể dựng bằng lòng. Tiền mở đầu câu chuyện nhưng không thể viết phần kết hạnh phúc.
Phải làm sao để những người cha, người mẹ tuyệt vọng không cần phải tìm đến cái chết mới được nghe thấy?
Cái cảm giác ăn đến chán ngán, hãi hùng món khoai xéo ấy bây giờ lại khiến người ta thèm thuồng bởi nó đã trở thành thứ đặc sản trong ký ức.
Nếu cứ đợi khi giàu, mua được nhà, có xe sang rồi mới thả lỏng tận hưởng, đi du lịch thì biết đến khi nào?
Tự nhiên mắt tôi hoe đỏ, thấy thương những bờ vai đã trĩu nặng vẫn ráng gánh gồng cả đại gia đình, như ba tôi hay chú Mười, chú Tám.
Vẫn biết vận động, đổi thay là quy luật đời sống nhưng không tìm lại được phong vị lô tô ngày nhỏ kể cũng buồn.
Sau ánh hào quang là hình ảnh người mẹ tảo tần - điểm tựa duy nhất của Phong.
Tôi mua cho con đủ loại giấy vẽ, bút màu, bảng đen… nhưng Ku Tết vẫn chỉ thích tô tô, vẽ vẽ trên những bức tường nhà.
Giữa những góc phố xá ồn ào, tôi bắt gặp các cụ già cười nghiêng ngả bên bàn cờ hay đấm vai nhau giữa sân chung cư.
Chính quyền 2 cấp được vận hành từ đầu tháng 7/2025 đến nay là chừng đó thời gian “nếp nhà mới” của cán bộ, công chức, viên chức được kích hoạt.
Nhiều cặp vợ chồng đang tích cực tìm cách thích nghi, khắc phục khó khăn ban đầu để duy trì và gìn giữ hạnh phúc.
Có những người luôn nhượng bộ người yêu chỉ vì sợ tan vỡ. Có người vợ phải giả ngơ dù biết rõ chồng ngoại tình vì sợ nói ra chồng ly hôn.
Tuổi già đang dần cướp đi của cô người mẹ tinh anh, tháo vát. Lan nghĩ hay là “cách chức” bếp trưởng, quản gia của mẹ.
Trên tất cả, khi có những mối quan hệ chân thành gắn kết bền lâu, ta mới thật sự hạnh phúc.
Khi con tức giận, khóc lóc, la oai oái hay đáp trả gay gắt, bạn sẽ hả hê vì đã đạt được mục đích gây chú ý và làm con phản ứng.
Họ thống nhất rằng 3 đứa trẻ là đủ đầy cho tổ ấm này. Anh chủ động đi triệt sản, một quyết định khiến chị vừa bất ngờ, vừa xúc động.
Có lẽ ai cũng từng có một mùa mưa của riêng mình, nơi ta cất giữ những xúc cảm không nói thành lời.