PNO - Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi ở một chung cư nhỏ, chỉ có một block nhà với khoảng hơn trăm hộ dân. Mấy cô tre trẻ lập ra một group Zalo “Giúp nhau mùa dịch”, xôm tụ hàng hóa như… một siêu thị mini, đầy đủ sản vật, từ mua giùm đậu hũ, trứng, thịt, bánh các loại... cho đến mua giúp cả thuốc tây.
Người mua được món gì ngon liền chia sẻ thông tin. Chẳng hạn có một cô biết chỗ mua đậu hũ. Hôm nào mua, cô nhắn vào group rồi mọi người đăng ký. Đa phần là các cô trẻ, có trình độ nên cách làm việc khá khoa học, cô kẻ bảng ra giấy, cột, số thứ tự, tên người, căn hộ, mua bao nhiêu, tiền…
Mua về cô chia ra từng bịch, bỏ vào mảnh giấy số căn hộ, cô để trên một cái bàn nhỏ trước nhà rồi nhắn mọi người đến lấy, chuẩn bị đúng số tiền, bỏ tiền vào một cái xô nhỏ bên cạnh. Không ai tiếp xúc gần với ai.
Hôm khác, một cô nhắn: “Em có chanh tặng mọi người, đã phân sẵn từng bị nhỏ để trước cửa nhà, các chị cần đến lấy”.
![]() |
Ảnh minh họa |
Một hôm, tôi “kiểm kê” tủ lạnh thấy còn trái xoài xanh Đài Loan, hũ cá cơm tẩm gia vị sấy giòn chưa khui, hành phi, tía tô có sẵn mà thiếu đậu phộng để làm đĩa gỏi xoài. Tôi nhắn vô group: “Ai có đậu phộng hạt cho mình một ít thôi”.
Chưa tới một nốt nhạc, có ngay câu trả lời: “Em ở 19 B2 chị nha, em treo chỗ tay nắm cửa, chị lấy ha”. Lúc tôi lên đã thấy bên ngoài cánh cửa đóng có túm đậu phộng treo sẵn. Không bao nhiêu, mà quý ở tấm lòng nên thấy vui lắm.
Lại có hôm, một cô giới thiệu thịt nai của người quen bán, cô đã ăn một lần rồi và thấy ngon. Đến lúc nhà cô cần mua, cô hỏi mọi người ai thích ăn thì cô mua giùm, các loại thịt như: ba chỉ, thăn… Cô còn chi tiết này làm món gì ngon, cách chế biến ra sao, lửa to, nhỏ, nêm nếm… rõ ràng hơn cả Google.
Mùa dịch mọi người ở nhà nên thảo luận sôi nổi lắm. Tôi đọc một loạt tin của họ cũng biết thêm được vài món. Ví dụ như một món ăn sáng rất đơn giản mà ngon của cô đậu hũ là đậu trắng đem chiên, sau đó đổ vào trứng đã đánh nêm nếm vừa ăn, ngon hơn bột chiên, các con cô rất thích.
Bạn tôi cũng ở chung cư kể chuyện, bạn là một ca F2, trong hai tuần tự cách ly ở nhà, bạn toàn nhờ hàng xóm mua dùm gạo, rau, thịt…
Nhờ có công nghệ, tin nhắn chuyển đi, mua xong chuyển tiền qua tài khoản, hàng đến để trước cửa nhà nên chẳng ai tiếp xúc gần. Bạn khác kể chuyện, cô hàng xóm cầm một túm hành to, chia cho các tầng, mỗi nhà một ít. Dăm cọng hành mà thấy rất vui, cảm động.
Một bạn làm ngành y kể chuyện, hôm qua bạn đi làm về đến nhà hơn 22 giờ, tính nấu gói mì ăn rồi ngủ. Thế là bác hàng xóm nhắn tin để bác mang qua cho tô cơm với thịt xào và ruốc cá hồi. Buồn ngủ gặp chiếu manh, tô cơm ngon không chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì tấm lòng của bác hàng xóm.
Nhìn rộng ra ngoài xã hội, dễ dàng thấy được vô vàn cách chia sẻ bữa ăn mùa dịch cho người nghèo, hay cho các khu phong tỏa.
Tôi biết sức mình không thể nào làm được như những em tình nguyện viên trẻ nên chỉ thỉnh thoảng ủng hộ đôi chút cho những nơi nào cần thiết. Trong cơn hoạn nạn này mới thấy hết tấm lòng người với người. Mới thấu hiểu tinh thần, bầu bí đùm bọc thương nhau.
Chỉ là chia sẻ chút quà mọn trong ngày dịch, nhưng khiến con người học được nhiều bài học lớn. Biến cố rồi sẽ qua, còn lại là những tấm lòng, là tư liệu ghi lại cho thế hệ sau, những kinh nghiệm nhỏ cùng nhau đi qua mùa dịch.
Kim Duy
Chia sẻ bài viết: |
Với tôi, những sợi rơm ấy vẫn mãi là biểu tượng của tuổi thơ nghèo khó mà đẹp đẽ.
Người ta làm ngày làm đêm dành dụm phòng khi con đau ốm, còn chồng mình thì tối nào cũng đi tới lớp võ.
Đâu phải ai cũng hiểu cái giá của cái nắm tay lúc tuổi già phải góp nhặt từ biết bao bão giông.
Đoạn video ghi lại khoảnh khắc người cha dượng khóc nức nở tiễn con gái về nhà chồng đã lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội, khiến nhiều người xúc động.
Tết Ất Tỵ 2025, một chàng trai tuổi 22 ngoái lại ôm mẹ lần nữa trước khi bắt đầu một hành trình mới xa mẹ, xa đất nước quê hương.
Có câu “tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát”. Kinh nghiệm này không chỉ đúng trong quan hệ đôi lứa, vợ chồng, mà cả trong quan hệ tình thân.
Chị Trà Mi bận rộn với kinh doanh nhưng chị luôn xem vai trò của người vợ, người mẹ, người con trong gia đình mới là nền tảng cho sự thành công.
Cuối cùng, tờ di chúc cũng được tìm thấy. Mọi thứ trở nên rõ ràng, việc tranh cãi mới ngừng lại.
"Nghề" làm mẹ, dù không lương, không ngày nghỉ, đầy ắp bộn bề, nhưng những gì nhận lại đều vô giá.
10 năm là cái mốc quan trọng thế nào với người phụ nữ? Bạn có gì hối tiếc ở 10 năm trước hay không?
Thời gian vàng tôi dành được một cách trọn vẹn nhất cho con đó là trước giờ đi ngủ.
Đồng hành cùng con, chị đã cảm nhận được sự tiến bộ về mọi mặt: cả trong thành tích học của con lẫn sự “thăng hạng” trong kết nối, gần gũi.
Khi đưa học trò đi nhà sách, tôi gặp lại món đồ chơi có sức hút thật kỳ lạ ngày nào.
Bà là minh chứng cho niềm tin tuổi tác chỉ là con số, ý chí mới là điều quyết định tất cả.
Tôi không muốn tranh cãi, chỉ đành lẳng lặng vào xem bài đăng Facebook của chồng rồi lui ra.
Ngồi ăn cơm cùng nhau là cách để gắn kết giữa các thành viên trong gia đình, đó cũng là dịp sẻ chia những vui buồn thường nhật.
Chị hận vì năm xưa nghe lời chồng mà xin nghỉ việc, giờ đây việc không có, chồng cũng không!
Gia đình con “đại chiến” vì 2 chuyện: chị Hai đang yêu người đàn ông có vợ và chị dâu nghi bị "tiểu tam"… giựt chồng.