PNO - Ngày vợ chồng Thành dọn về nhà mới là lúc rất nhiều lời bàn tán ác ý nhắm đến anh và gia đình.
Chia sẻ bài viết: |
Trần Phong Phú 02-11-2023 09:56:42
Hơi đâu mà nghe miệng thiên hạ, những người hay đàn tiếu chuyện thiên hạ 100% là loại chẳng ra gì, chẳng làm được gì không nên kết giao hay để ý đến họ. Lãng phí thời gian với miệng lưỡi không xương ích gì.
Window mobile 01-11-2023 18:36:29
Phải mình thì mình sẽ vênh mặt lên trời, còn xóc xỉa thêm vài câu cho mấy đứa tụi nó ghen ăn tức ở chơi. Ông Thành này tâm lý yếu quá, còn lên đây phàn nàn. Vô dụng
Hoàng hoa 30-10-2023 16:18:26
Có 2 vấn đề ở đây: một là 2 vợ chồng thương nhau , 2 bên sui gia đồng ý và thồng nhất với nhau thì bên nào cho tài sản cũng được. Không cần thiết cứ phải bên chồng phải lo hơn nhà gái cái này cái nọ - nam nữ bình đẳng mà . . Hai là thiên hạ nói gì kệ họ- dân gian mà. Miễn là vợ chồng ở với nhau hạnh phúc, yêu thương tôn trọng nhau là được rồi. Thiên hạ bây giờ kẻ ghen ăn tức ở đầy. Chúc các cháu hạnh nhé !
Dân 30-10-2023 12:51:12
Lời ra tiếng vào đều có từ 2 phía, nhưng những lời miệt thị mỉa mai nhất phần rất lớn lại từ phía có gia cảnh kém hơn. Thực tế thì người nghèo lại rất hay khó chịu và ghen tức khi có người hoàn cảnh giống mình nhưng gặp đc may mắn và hạnh phúc hơn.
Nguyễn thanh vũ 30-10-2023 12:20:55
Sống phải chà đạp dư luận mà sống bạn mình sống vì cha mẹ sống vì vợ con bạn thấy cha mẹ 2 bên và vợ bạn đối xử tốt với bạn như thế nào thì bạn phải có lập trường vì bên bạn lúc nào cũng có 1 người vợ yêu thuong bạn còn dư luận như 1 cơn gió thoáng cái là xong
phạm hoàng 29-10-2023 17:39:27
Có một bộ phận hay ghen ăn tức ở nói xấu người khác . Quan trọng là cái tâm và cách đối xử của mình hơi đâu mà để ý đến đàm tiếu của thiên hạ
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.