Đêm ký túc xá

27/10/2013 - 20:05

PNO - PNCN - Tôi gia nhập gia đình ký túc xá đại học S. vào một buổi tối. Tôi đã ướt lướt thướt vì không có kinh nghiệm ứng phó với cơn mưa Sài Gòn. Một cái vali to đùng và một chiếc xe đạp, đó là tất cả hành lý nhập học của...

edf40wrjww2tblPage:Content

Thủy và tôi thành bạn thân từ chiếc gối ấy. Thủy ở giường tầng dưới. Tôi dùng chiếc gối của Thủy suốt mấy ngày chưa kịp sắm chiếu gối cho mình. Khi tôi trả lại, Thủy ôm chiếc gối vào lòng ngửi ngửi, nói: “mùi tóc Hạnh thơm quá!”.

Mãi hơn tháng sau, tôi mới hiểu vì sao chiếc giường tầng trên giường của Thủy còn trống. Mặc dù đó là vị trí “đắc địa”, có cửa sổ. Mọi người cười mỉm khi thấy tôi và Thủy đi cùng nhau, thân thiết.

Một đêm khuya, cả phòng ngủ hết, tôi thấy ai đó kéo mùng giường mình. Thủy thò đầu lên, thì thào: “Nằm mơ sợ quá, lên ngủ chung với Hạnh được không?”. Tôi ụ ợ trong giấc ngủ, nằm xích qua một bên để Thủy leo lên. Tôi ngủ say, Thủy cũng ngủ say, cánh tay choàng qua người tôi nặng trĩu. Những đêm sau đó, thỉnh thoảng Thủy leo lên ngủ chung. Một bữa không dưng giữa đêm tỉnh giấc, tôi thấy mình bị Thủy ôm cứng. Người tôi nổi gai ốc, tôi gỡ tay Thủy ra, rồi trằn trọc suốt đêm. Thủy vuốt tóc tôi thì thầm: “Hạnh ngủ đi…”. Sáng ra, cả phòng nhìn hai đứa tôi, một chị năm thứ ba hỏi: “Tối qua tụi bây làm gì? Đồ bịnh hoạn dơ dáy…”.

Tôi tái mặt vì bị xúc phạm. Thủy thẳng tay giáng cho chị kia một cái tát. Cả phòng xúm vào can ngăn. Chị kia thay đồ đi học, còn quăng lại một câu: “Tao báo thầy Luận tống cổ tụi bây ra đường!”. Tôi ngỡ ngàng: “Sao lại có thể tống cổ tụi tôi được?”.

Sáng hôm đó, bạn bè trên lớp đã khai tâm mở trí cho tôi thế nào là đồng tính nữ. Những khái niệm lạ hoắc, kỳ dị, rùng rợn: “ô môi”, “les”… đổ vào đầu tôi cơn thác lũ mang màu bệnh hoạn, hư hỏng. Tôi sợ run người, nghĩ tới cảnh tối về ký túc xá với “Thủy les”.

Dem ky tuc xa

Đêm đó, tôi nhét chặt mí mùng xuống dưới chiếu, lấy tất cả sách vở, giáo trình và từ điển dằn chặt bốn góc mùng. Cuộn chặt chiếc mền của mẹ quanh mình, tôi mở mắt chong chong, lắng nghe những động tĩnh tầng dưới. Thủy nằm yên lắm. Rồi hình như Thủy khóc. Tôi cũng khóc nghẹn, tiếng nấc không dám bung ra khỏi cổ họng, nhưng làm rung cái giường tầng nhỏ xíu của tôi.

Thủy quờ tay lên, kéo kéo mí mùng của tôi. Nhưng tôi lăn người đè lên cuốn từ điển nặng chịch đang chặn mùng. Không kéo mùng ra được, Thủy quờ tay sang bên khác, tôi lại lăn người đè lên những cuốn sách đang chặn mí mùng, tôi ghìm chặt người mình, Thủy kéo mạnh góc mùng mà không nhúc nhích được, Thủy gọi: “Hạnh ơi…”.

Tôi im lặng, không đáp lại tiếng gọi của Thủy. Rồi tôi cũng thiếp đi trong mệt mỏi. Đến sáng khi tôi dậy thì Thủy đã đi học. Mấy ngày sau đó, Thủy xin ra khỏi ký túc, thuê nhà trọ ở. Chúng tôi học cùng trường nhưng khác khoa, khác khóa, nếu đã cố tình tránh mặt nhau thì cũng không còn gặp nhau nữa. Tôi nhẹ nhõm hoàn thành bốn năm học, rồi ra trường đi làm…

Thủy ơi, bây giờ bạn ở đâu? Ngày ấy, chắc Thủy đau khổ lắm. Tôi đã lấy chồng, sinh con, đã hiểu cuộc đời không giản đơn chỉ hai màu đen và trắng. Thủy có sống suốt đời mình khập khiễng như vậy không? Hạnh có lỗi. “Phụ một tấm lòng trong thiên hạ”, lòng mình mấy chục năm rồi day dứt không nguôi…

HOÀNG MAI 

Mời bạn đọc chia sẻ tâm sự, câu chuyện của mình qua địa chỉ toimuonsongthat@baophunu.org.vn

Từ khóa Đêm ký túc xá
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI