Chiếc xe lôi nuôi... con két trong bụng

02/03/2017 - 11:22

PNO - Hồi đó nhà tôi cũng có một chiếc xe lôi đạp. Nhưng xe của cha tôi không dùng để chở rau củ như ông, mà dùng để chở giàn giáo.

Nắng sáng vàng ươm như mật nhưng mồ hôi ông đã chảy dài thành vệt trên gương mặt gầy gò khô sạm. Ghé lại quầy tạp hóa bên đường mua gói thuốc lá mà ông vẫn còn thở hổn hển. Ông bảo, là vì mình phải ra chợ từ 4g sáng. Chợ Long Hoa này hầu như hoạt động suốt ngày đêm, nên chỉ lo không có người chịu làm chứ không lo không có việc. Xe lôi đạp của ông nhỏ, chở chừng ba bội rau cải là hết chỗ. Người ông gầy nhom, tuổi sáu mươi đã qua rồi, nhưng không bỏ được “nghiệp”. Có lúc mệt mỏi ông cũng nghỉ đôi hôm; có khi vì thời cuộc, xe lôi đạp của ông cũng nằm xó một thời gian.

Chiec xe loi nuoi... con ket trong bung
Ông già làm bạn với chiếc xe lôi đạp 40 năm qua

Nhưng rồi xe nhớ chợ, người nhớ không khí lao xao của buổi hừng đông ở trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh nên ông lại lau chùi lại con “chiến mã”, người ngựa cùng rong ruổi. Ngày ông cũng kiếm được trăm ngàn từ chiếc xe lôi già nua cũ kỹ như tuổi đời của mình. Số tiền đó không nhiều cũng không ít, nhất là chỉ còn hai vợ chồng già, đôi khi thuốc uống nhiều hơn ăn cơm.

Rít vài hơi thuốc, mệt mỏi như tan biến. Ông lại lên xe, bóng nắng nghiêng nghiêng đổ dài xuống mặt đường chênh chao… Nhìn chiếc xe lôi đạp đậm dấu thời gian của ông, tôi chợt nhớ ngày xưa… Hồi đó nhà tôi cũng có một chiếc xe lôi đạp. Nhưng xe của cha tôi không dùng để chở rau củ như ông, mà dùng để chở giàn giáo.

Mỗi khi có công trình xa xa là cha chất đôi ba bộ giàn giáo lên, thêm mấy tấm ván đã ướp đậm hương vôi vữa nữa. Rồi qua những vòng xe quay, tiếng cót két bởi bạc đạn khô mỡ bò, thêm đôi chân khỏe khoắn của cha, chiếc xe lôi đạp đưa mấy bộ giàn giáo chu du suốt đoạn đường bụi đỏ. Có khi phải đẩy bộ đến hụt hơi, hay phải cầu cứu người hai bên đường đẩy xe giúp mới qua khỏi đoạn đường đầy cát đó.

Xe lôi đạp nhà tôi ngoài việc chở giàn giáo thì lâu lâu còn làm “nhiệm vụ đặc biệt” là chở bầy con bốn đứa của cha đi chùa chơi. Trước khi đi chơi một ngày, những đôi bàn tay nhỏ nhắn phải xách nước rửa xe, mấy miếng xơ dừa cũng sẽ tham gia làm nhiệm vụ, sao cho thùng xe thật sạch sẽ. Thùng xe bây giờ sẽ được cha gác hai miếng gỗ dài, hai đứa ngồi trên một miếng gỗ. Nhớ là không được chọc ghẹo cười giỡn nghen, dễ té xe lắm đó con à.

Cót két… cót két, con dốc đoạn Trần Kiều hồi đó cao lắm, mà toàn đất đỏ, đứng dưới dốc chỉ thấy phần đầu của người trên dốc. Nên qua đoạn dốc này bắt buộc bốn chị em phải cuốc bộ. Cha đạp xe qua, tiếng pê-đan bị ấn xuống dưới sức nặng của cha khiến thanh âm cót két càng ngân dài. Thằng em tám tuổi của tôi bảo “Xe lôi nhà mình có nuôi con két trong bụng nên nó kêu hoài hén Hai?”.

Bây giờ con dốc không còn cao như trước nữa, khi con đường được tráng nhựa. Cuộc sống mới có nhiều điều hay ho mới mẻ. Nhưng đồng thời nhiều giá trị cũ cũng mất đi. Xe lôi đạp nhà tôi từ lâu lắm đã không còn lôi giàn giáo hay chở mấy chị em đi chơi chùa Trí Huệ, chùa Tòa Thánh nữa. Bởi đứa nào cũng đã lớn, lướt xe máy vù vù. Cha già không đạp xe lôi được nữa, mà xe cũng đã hư hao nhiều theo thời gian.

Hôm nay ở chợ Long Hoa bỗng dưng gặp chiếc xe lôi đạp, thanh âm cót két… cót két vọng về miền ký ức một nỗi nhớ khôn cùng.

Trang Thùy

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI