PNO - Sau đám tang bố, cả nhà ngồi lại với nhau, bàn bạc: “Giờ mẹ sẽ ở với ai?”. Bao nhiêu năm qua, bố mẹ không ai chịu vào thành phố sống với các con.
Chia sẻ bài viết: |
Hoang Thanh 05-08-2020 15:46:42
Thật ra người già muốn ở cùng con cháu cho vui, nhưng cách sinh hoạt của con cái, cháu chắt có sự khác biệt rõ rệt. ban ngày các con đi làm, cháu đi học, chiều tối mọi người trơ về nhà nhưng phần lo ăn uống, tắm giặt, học bài, xem tivi, bọn trẻ thì chơi game . . người già vẫn thui thủi 1 mình, người già muốn nói chuyện nhưng câu chuyện của người già thường gắn liền vơi chuyện ngày xưa, những người quen ở làng quê . . chỉ có con trai hay con gái của ông bà mới biết đó là ai, nên ông bà không thể nói chuyện đó với cháu, con dâu, con rể, cách nói chuyện cũng chậm rãi từ từ, vì thế con cháu chỉ nghe được câu trước câu sau là chạy mất, nguời già lại ngồi thở dài nhìn xa xăm, im lặng, cứ thế khoảng cách cứ xa dần, người già dễ cảm thấy cô đơn vì thiếu người nói chuyện. Thật ra mô hình nhà nuôi dưỡng người già ở các nước rất hay, các ông bà có thể sinh hoạt chung với những người cùng thế hệ, có suy nghĩ, phong cách giống nhau, nhưng ở VN chưa có 1 nơi nuôi dưỡng tốt thật sự dành cho người già, hoặc có nơi để các cụ có thể đến đó nói chuyện, sinh hoạt cùng nhau mỗi ngày - sáng đi chiều về như vậy thì thì hay biết mấy. Các con cháu có thể yên tâm đi làm, đi học mà không phải lo lắng : không biết lúc này cha mẹ mình đang làm gì giữa bốn bức tường. Các cụ cũng sẽ thoải mái hơn khi sinh hoạt trong môi trường phù hợp với lứa tuổi, tuổi thọ sẽ được kéo dài, các cụ sống vui, sống khỏe không còn cô đơn giữa các con cháu.
Nhà vẫn luôn có ba đợi tôi trở về sau bão giông. Chỉ là tôi càng lớn, đường về nhà càng xa.
Càng nhiều khuôn mẫu được dựng lên, càng dễ thấy sự thật: không có chuẩn mực nào đủ sức bao trùm tất cả.
Công nghệ có thể biến đổi nhiều mặt của thế giới, nhưng trách nhiệm với bản thân, gia đình, cộng đồng vẫn là nền tảng cốt lõi của sự trưởng thành.
Tôi hiểu rằng bên cạnh việc được hưởng hào quang và danh tiếng của mẹ, việc chịu áp lực là điều hiển nhiên.
Thìa Vàng Đại Phúc nổi bật như một biểu tượng cho khởi đầu sung túc, no đủ, để con luôn mang theo phúc lành từ những ngày đầu tiên.
Làm sao để trẻ phát triển toàn diện, không sa ngã khi gia đình có điều kiện kinh tế. Đó là một "nghệ thuật" cần sự tinh tế, khéo léo.
Trên chiếc Wave 50, bao lần anh chở em vượt qua mọi deadline, cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm.
Một story đầy nước mắt không xóa được máu trên sân nhà. Việc khóc cho thấy sự lẫn lộn nguy hiểm giữa kịch bản mạng xã hội và đời sống thật.
Cha mẹ có thể tạo ra vạch đích thuận lợi, nhưng con đường tương lai tùy thuộc rất nhiều vào cách giáo dục của gia đình và bản lĩnh người trong cuộc.
Đừng cố “xây nhà” và phó mặc cho phụ nữ xây “tổ ấm”, đàn ông hiện đại phải biết kiến tạo tương lai.
Mạng xã hội xôn xao đoạn clip ghi lại cảnh một em học sinh được cho là bị mẹ đuổi ra khỏi nhà lúc 11 giờ đêm vì học chưa tốt.
Tôi vẫn nhớ hương vị của ếch kho mắm nêm, vẫn muốn được quay về căn nhà cũ mấy chục năm có má thong thả nấu những món ăn thời thơ ấu.
Cập nhật giá vàng, để ý hàng hiệu không phải do Liên ham giàu hay ganh tỵ mà có thể từ nỗi ám ảnh thiếu hụt tiền bạc từ bé.
Người phụ nữ ấy đã trở thành cầu nối, lan tỏa những mô hình kinh tế hiệu quả, góp phần nâng cao thu nhập cho người lao động.
Yêu thương con là tập cho con nhận biết, chấp nhận, có khả năng đối diện và bước qua những rủi ro khốn khó trong đời.
Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ được nếm lại hương vị chiếc bánh gai, bánh mật thấm đẫm tình quê ấy nữa…
Khi lao động hết sức, sống hết mình, trọn vẹn, tử tế với đam mê, chúng ta sẽ có được cảm giác hạnh phúc vì đã sống một cuộc đời đáng sống.
Trong thời đại này, một người đàn ông biết sống thật, sống sâu và vẫn muốn trưởng thành mỗi ngày sẽ không thể bị thay thế.