PNO - Tôi từng không đóng đủ số tiền quỹ lớp vì tôi thấy khoản thu vô lý, nhưng tôi chưa bao giờ để con tủi thân vì bị cô lập.
Chia sẻ bài viết: |
Phạm Đức Trí 29-05-2024 10:49:00
Tôi là trưởng ban phụ huynh của lớp con tôi. Khi thu quĩ lớp tôi cũng nói chủ thu vừa đủ cho các hoạt động in ấn và học tập của các con. Chừng nào liên hoan hết bao nhiêu lúc ấy sẽ thu thêm. Trong lớp có vài phụ huynh không đóng quĩ vì khoản này là tự nguyện. Tôi thấy bình thường thôi, họ không đóng cũng có lý của họ. Thế nhưng có vài bà mẹ rất hung dữ, bắt chúng tôi cung cấp danh sách người chưa đóng quĩ để chỉ tận mặt. Tôi không đồng ý chuyện đó, chính tôi lại là người bị chửi mắng vì không bắt buộc được vài phụ huynh kia đóng quĩ, tôi phải chịu trách nhiệm với lớp. Vậy mà lúc bầu ban đại diện thì sao mấy người đó không làm, chẳng ai chịu làm tôi mới phải làm ban đại diện. Nói chung chuyện đóng quĩ là tự nguyện, không ai bắt ai được, không ai có quyền chỉ mặt người ta mắng được, người ta có phạm tội đâu. Chắc có lẽ tôi vậy nên bị ghét, không ai muốn một trưởng ban đại diện "hiền" như thế cả, làm ảnh hưởng số thu của lớp của trường.
Anh Thơ 29-05-2024 10:42:44
Sống trong tập thể thì cần biết nhu biết cương, còn không thì hỏng đấy. Có nhiều bà mẹ cứ dương dương tự đắc cho là ta đây đúng. Sau này những đứa trẻ lớn lên sẽ thế nào, chúng cũng suốt ngày đi trách móc, đổ lỗi, giãy nảy khi không như ý à, đụng tí là tổn thương à. Tôi đang nói tới câu chuyện của bà mẹ đăng lên mạng vì con không được ăn gà rán đó.
Phạm Dũng 29-05-2024 10:39:31
Đúng vậy, đừng lúc nào cũng quá tiêu cực và đóng đinh rằng quĩ lớp là sai trái. Thấy thu không hợp lý dứt khoát không đóng nhưng nếu những khoản thu đó là cần thiết cho con thì cha mẹ cần linh hoạt. Tuy nhiên làm gì thì làm đừng có đem con ra làm đối tượng để công kích, hơn thua.
Giang 28-05-2024 22:00:08
Tôi đồng tình với bạn. Cả lớp có 31/32 học sinh đóng tiền riêng con mình không đóng thì nên đón con về, sao phải kêu ầm lên như mình có đóng tiền mà con không được ăn.
vhoat 28-05-2024 16:35:53
tôi không hiểu bà này nói j, thấy ba phải,dẹp
Hồng Nhung 28-05-2024 11:10:29
Nhiều năm tôi làm Ban đại diện cha mẹ học sinh, tôi chưa bao giờ thu những khoản vô lý. Đối với khoản thu hội phí 100.000đ/tháng/1 bé mầm non do Trường nhờ Hội thu, tôi đứng ra thu hộ nhưng những trường hợp khó khăn thì tôi không thu, Trường cũng không bắt buộc phải thu. Khoản thu đó là Trường dùng để chăm lo cho các bé. Đối với các bé mà PH không nộp khoản đó, các cô vẫn chăm lo cho các bé (quà, bánh) như các trường hợp khác, không có sự phân biệt.
Đối với con ở bậc tiểu học, nếu các bé không được nhà trường khen thưởng chúng tôi vận động tiền, không đủ thì tôi bù tiền túi để mua vài quyển tập tặng cho các con để động viên các con. Một vài PH có thời gian thì nấu cho con vài món ăn nhẹ...
Tôi thấy vấn đề đơn giản, do cách làm, cách nghĩ của người lớn thôi. Mong mọi người nghĩ đến các con để các con có tuổi thơ trọn vẹn.
Nguyễn Ý Nhi 27-05-2024 20:12:10
Bài viết này nói chuẩn. Nếu có điều kiện kinh tế tôi bao cả lớp luôn, quỹ phụ huynh tôi vẫn không đóng thêm 1 xu thì chẳng ai dám động tới con tôi. Còn không thì tôi đón con về sớm chứ không thể bắt cả lớp không liên hoan chỉ vì một mình con chị chưa đóng tiền.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.